Close-Knit - Bộ phim chính thống đầu tiên về đề tài LGBT của Nhật Bản đang thành công vang dội

SmiLe  - Theo Trí Thức Trẻ | 13/07/2017 06:04 PM

Phim đoạt giải Teddy tại Liên hoan Phim Quốc tế Berlin lần thứ 67. Đây là giải thưởng được lập ra lần đầu tiên vào năm 1987 để trao cho những bộ phim hay nhất có chủ đề về LGBT.

Close-Knit (tên tiếng Nhật: Karera ga honki de amu toki wa) là một bộ phim về đề tài đồng tính nam được ý tưởng hóa bởi Ogigami sau khi bà từ Mỹ trở về Nhật vào năm 2013 sau một thời gian đi học chuyên sâu. Khi ở Mỹ, bà cảm nhận rằng nước Nhật vẫn còn cách biệt rất xa về việc chấp nhận giới thiểu số về tính dục, và bà đã có ý tưởng cho bộ phim sau khi đọc một bài báo về một người mẹ đan ngực giả cho cậu con trai chuyển giới.

Các diễn viên khác trong phim gồm có Kiritani Kenta, Mimura, Koike Eiko, Kadowaki Mugi, Lily và Tanaka Misako. Phim đoạt giải Teddy tại Liên hoan Phim Quốc tế Berlin lần thứ 67. Đây là giải thưởng được lập ra lần đầu tiên vào năm 1987 để trao cho những bộ phim hay nhất có chủ đề về LGBT. Trong kỳ liên hoan năm nay, có tổng cộng 37 phim lọt vào danh sách rút gọn và đây là lần đầu tiên một bộ phim Nhật giành được giải thưởng này.

Ikuta thủ vai Rinko 32 tuổi, từ nhỏ đã gặp nhiều chuyện rắc rối vì rối loạn định dạng giới tính. Dù được sinh ra trong hình hài một cậu bé, Rinko vẫn luôn cảm thấy mình nên là con gái và sau đó đã trải qua cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính để trở thành một người phụ nữ.

Trailer phim Close-Knit

Tuy nhiên, dù ngoại hình đã đổi khác nhưng trong sổ hộ tịch gia đình cô vẫn được ghi là đàn ông. Rinko làm công việc chăm sóc tại nhà cho những người cao tuổi. Cô sống cùng người yêu Makio (Kiritani đóng) và cô cháu gái Tomo (Kakihara đóng) của Makio. Tomo bị mẹ bỏ rơi và cô bé yêu thương Rinko như mẹ ruột của mình.

Nước Nhật vốn không thiếu phim về đề tài LGBT, nhất là khi phong trào đấu tranh cho bình đẳng giờ ngày càng trở nên mạnh mẽ, tư tưởng nhân loại cũng ngày một thoáng hơn. Tuy nhiên, hầu hết những bộ phim này dường như lại quá lạc quan, tươi sáng; những thế giới trong đó, xã hội quá nhân từ, định kiến xem chừng chẳng tồn tại hoặc có cũng quá dễ dàng để vượt qua,…

Chúng tựa như một giấc mơ đẹp đẽ về tương lai nhiều hơn một hiện thực về những con người mang trong mình giới tính nằm ngoài hai chữ nam – nữ. May mắn thay, Close-Knit đã thoát ra khỏi con đường mòn ấy. Là ánh mắt ngạc nhiên và tiếng ậm ừ có phần ngập ngừng của cô bé Tomo trong lần đầu tiên gặp Rinko. Là giọng thảng thốt của người mẹ ngăn con mình không được chơi với Makio vì anh chọn ở bên một người “không phải người bình thường”.

Có thể là vô tình, có thể là cố tình, có thể khiến người nghe phải đau lòng nhưng thiết nghĩ, đó là phản ứng khó lòng tránh được khi ta đứng trước một người không-giống những người ta từng gặp. Một cách nhẹ nhàng nhưng thấu đáo nhất, Close-Knit đã phản ánh lại hiện thực vẫn còn khắc nghiệt với những người thuộc cộng đồng LGBT.

Dù vậy, bộ phim vẫn giống như các tác phẩm khác của đạo diễn Ogigimi: buồn nhưng không sầu bi, hiện thực nhưng không bi quan. Xuất phát từ một bài báo về người mẹ làm bộ ngực giả cho cô con gái chuyển giới, Close-Knit thể hiện niềm tin mạnh mẽ về tình cảm con người có thể vượt lên trên những khác biệt. Như cô bé Tomo dù lúc đầu còn bỡ ngỡ nhưng đã dần dần coi Rinko là người mẹ thứ hai của mình.

Là Makio, bất chấp những xa lánh anh gặp phải, vẫn cười thật ung dung mà nói “Yêu cô Rinko rồi, chú chẳng còn quan tâm tới những thứ khác nữa”. Ba người họ ở bên nhau quả thật trông chẳng khác gì một gia đình thứ thiệt, thậm chí nếu so với cảnh lạnh lẽo khi Tomo chỉ còn lại một mình thì tình cảm bị cho là kì lạ ấy còn ấm áp hơn nhiều.