Bài viết của bạn Nguyễn Sơn Tùng gửi về cho cuộc thi Cây Bút Vàng 2020, ban biên tập chỉ tinh chỉnh lại về khâu trình bày cho phù hợp.
NHỮNG MẢNH VỠ CỦA KÝ ỨC
Thế hệ của tôi sinh ra và lớn lên đúng vào thời điểm mà ngành game bắt đầu phát triển mạnh mẽ, chính vì thế mà tôi may mắn được song hành và hòa mình vào "thế giới diệu kỳ" mà ngành công nghiệp này mang lại một cách trọn vẹn. Tôi đã được trải nghiệm từ những cỗ máy NES, SNES huyền thoại của Nintendo cho đến cuộc cách mạng Play Station của Sony … và tất nhiên là cả cơn bão game online nữa. Tuy nhiên, thứ mà tôi trân trọng nhất khi chơi game, bất kể thời nào hay game gì … đó chính là những cảm xúc, những tình cảm, những mối quan hệ mà tôi đã có được và cả những người đặc biệt mà tôi luôn trân quý cho đến tận ngày hôm nay. Câu chuyện mà tôi sắp chia sẻ sau đây là câu chuyện về một người như thế.
Tôi rất yêu thích game, luôn là như vậy, kể từ khi còn là một đứa trẻ. Nhưng nếu nói đến việc tận hưởng game và thật sự hòa mình vào nó, dành cảm xúc cho nó thì phải mãi đến năm 2001, khi đã là học sinh phổ thông thì tôi mới hiểu được. Và cô ấy cũng là người cùng tôi đi cả chặng đường này. Cô ấy tên là Hải Yến, là một người bạn rất đặc biệt và rất khó quên đối với tôi. Tôi còn nhớ như in lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là trong một quán game PS1 trên đường Trương Định.
Chiều hôm đó, như thường lệ sau khi tan học, tôi ghé quán game quen để giải trí. Trong lúc vẫn còn đang đắn đo xem nên chơi Tekken 3 hay MK4 (game Rồng Đen ấy), thì tôi nhìn thấy cô ấy. Phải nói thêm rằng ngày nay, ở cái năm 2020 này thì nếu bắt gặp một cô gái trong quán NET đang ngồi nhảy Au, đánh LOL, bắn PUBG … là một chuyện hết sức bình thường nhưng gần 20 năm trước, chuyện một nữ sinh mặc đồng phục la cà trong quán game PS1 lại là chuyện hiếm có khó tìm.
Mà game cô ấy đang chơi cũng không phải mấy game chibi dễ thương kiểu Đua xe thú, Đua xe cáo… gì đó đâu mà cô ấy chơi Final Fantasy VIII cơ. Vâng, các bạn không đọc nhầm đâu, là FF8, cái game nhập vai chiến đấu theo lượt gồm 4 disc ấy. Lúc đó tôi thật sự bất ngờ xen lẫn chút ngưỡng mộ, lần đầu thấy Yến summon GF Shiva ra và đánh bại Ifrit thật là ngầu, suýt nữa tôi đã buột miệng gọi hai chữ "đại tỷ" luôn. FF8 là một game khó với các hệ thống phức tạp, đòi hỏi trình độ tiếng Anh ở mức khá nên Yến gặp rất nhiều khó khăn, tôi nhớ là cô ấy luôn mang theo một cuốn từ điển dày cộp, vừa chơi, vừa đọc thoại các nhân vật vừa tra cứu để dịch lại. Ngày hôm sau tôi vẫn thấy Yến chơi, ngày hôm sau nữa cũng vậy, cả tuần sau đó đều như thế, dường như cô ấy rất say mê và đã trở thành khách quen...
Rồi vào một ngày Chủ Nhật đẹp trời, tôi ra quán game muộn nên hết máy, đang định đi kiếm quán khác thì lại thấy Yến, không hiểu nghĩ thế nào mà tôi lại quyết định lấy ghế ngồi cạnh và xem cô ấy chơi. Chúng tôi không có những câu làm quen sáo rỗng, lúc đầu chỉ là những câu nói hỏi han bâng quơ, cụt lủn nhưng sau khi tôi giúp cô ấy dịch một số đoạn thoại của thầy Cid thì chúng tôi dần thoải mái hơn và bắt đầu bàn luận rôm rả. Lúc đó tôi có hỏi tại sao cô ấy lại chơi game đó, Yến nói rằng cô ấy cũng thích chơi game nhưng mấy trò bóng đá thì cô ấy không thích. Còn đối kháng như kiểu tôi hay chơi thì cô ấy nghĩ chúng thật ấu trĩ và trẻ con, cô ấy thích những game nhập vai có chiều sâu và độ khó cao hơn …
Yến nói thế tôi cũng có chút tủi thân nhưng không hiểu sao nghe cô ấy thao thao bất tuyệt một lúc bằng cái giọng nhỏ nhỏ dễ thương đó, tự nhiên tôi lại cảm thấy có chút thuyết phục. Trải qua vài ngày xem và giúp cô ấy chơi, quả thật tôi cũng bắt đầu thấy cuốn hút, và cuối cùng thì sau khoảng hơn một tuần, khi đã quen thân và dạn dĩ hơn, chúng tôi đã quyết định chơi chung, vừa tiết kiệm thời gian, chất xám lại vừa tiết kiệm được tiền giờ và quan trọng hơn là, chơi game có bạn thì vẫn vui hơn.
Chuyện tình giữa Squall và Rinoa khiến chúng tôi mê mẩn...
Sau vài buổi, phải thừa nhận rằng FF8 thực sự quá khó với tụi học sinh, cuốn từ điển chỉ giúp chúng tôi qua được những nhiệm vụ khởi đầu game mà thôi, còn sau đó là những cơn ác mộng. Phải mất 5,6 ngày thì chúng tôi mới lần mò hoàn thành xong cái nhiệm vụ bài thi thực địa ở Dollet vì con boss Elvoret và cả con cua máy nữa đều quá khó chịu và phiền toái.
Mặc dù vậy, càng khó thì chúng tôi càng thích, và lúc vượt qua được rồi thì cảm xúc lại càng hân hoan, bùng nổ. Tôi còn nhớ là khi nhóm Squall, Zell và Selphie được nhận danh hiệu SeeD chính thức, tôi và Yến đã chơi sang bằng cách làm một chầu bánh chuối + coca để ăn mừng nữa. Mỗi giai đoạn, mỗi thành tựu đạt được trong game đều gắn liền với những cảm xúc, những kỷ niệm rất vui vẻ của tôi và Yến, lúc thì cuống quýt, vội vã khi thực hiện kế hoạch bắt cóc Tổng thống Deling giả, lúc thì lại háo hức hồi hộp khi lập mưu ám sát Edea.
Đáng nhớ nhất phải kể đến hôm chúng tôi hoàn thành disc 1 của game, lúc mà Squall bị Edea ném một mảnh Ice Strike xuyên qua ngực, Yến đã mếu máo và khóc lóc quá trời vì sợ Squall chết, kết cục là tôi phải dỗ mãi Yến mới nín còn anh chủ quán thì được một mẻ cười vỡ bụng.
Những nhiệm vụ của Squall tại trường cũng khiến chúng tôi gần nhau hơn
Sau đó chúng tôi tiếp tục với disc 2, tôi nhớ rằng mở đầu disc 2 là nhiệm vụ về giấc mơ hồi tưởng của Laguna ở làng Winhill, nhạc nền của đoạn hồi tưởng này có tên là Fragments of Memories, một bản nhạc rất hay và chúng tôi đã rất thích nó. Yến thậm chí còn save riêng một file ở đoạn này chỉ để thi thoảng lôi ra nghe lại bản nhạc.
Hồi đó do mù tịt về thông tin, internet cũng chưa phát triển nên chúng tôi không có cách nào biết tên bản nhạc, nhưng cũng chẳng quan trọng, thi thoảng chúng tôi vẫn cùng nghe. Yến nói rằng mỗi khi nghe Fragments of Memories, cô ấy đều cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ pha chút tiếc nuối khó diễn tả. Cô ấy thật sự đã nghiện bản nhạc này. Giá mà chúng tôi biết nhiều hơn về nó ở thời điểm đó thì tốt biết bao.
Và cứ thế cứ thế, bằng những cảm xúc vui vẻ, thích thú, tôi và Yến tiếp tục sát cánh với các nhân vật trong game vượt qua những tiến trình mới dù rất chậm chạp. Chúng tôi cùng nhau vượt ngục D-District, cùng nhau đi phá căn cứ tên lửa, cùng nhau giải cứu Balamb Garden, cùng nhau đổ bộ Fisherman’s Horizon …
Hơn nửa năm trời tôi và Yến gắn bó với nhau cả trong game lẫn ngoài đời thực, chúng tôi trở thành những người bạn rất thân thiết và gần gũi mặc dù khác trường, khác lớp. Nửa năm đó cũng là nửa năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời học sinh của tôi. Thế rồi cơn ác mộng tồi tệ thực sự ập đến với chúng tôi, đã gần 20 năm trôi qua nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày ấy.
Chiều hôm đó chúng tôi đã hoàn thành xong disc 2, chúng tôi đánh bại được Seifer và Edea để chấm dứt trận chiến giữa 2 Garden. Đáng lẽ chúng tôi sẽ đi ăn mừng như thường lệ nhưng Yến nói rằng cô ấy cảm thấy hơi buồn vì nhân vật mà cô ấy thích là Rinoa bị hôn mê bất tỉnh sau trận chiến với lại cũng hơi muộn rồi nên cô ấy muốn về nhà. Cô ấy hẹn với tôi rằng, ngày mai, khi chúng tôi sang disc 3 và tìm cách chữa được cho Rinoa, lúc đó sẽ lên hẳn Tràng Tiền ăn kem cho oách, chúng tôi cười đùa một lúc rồi chia tay ra về.
Ngày hôm sau, tôi được nghỉ học sớm nên ra quán game trước, nhưng chờ mãi không thấy cô ấy xuất hiện. Một tiếng, rồi hai tiếng … và đến khi trời tối mịt, Yến vẫn không tới và mãi mãi cô ấy cũng không thể tới được nữa vì đêm hôm đó cô ấy đã ra đi mãi mãi, cô ấy qua đời khi cố bảo vệ mẹ và em gái khỏi người cha hung bạo đang say xỉn. Phải mất hơn 1 tuần chờ đợi thì tôi mới biết tin, tôi biết qua anh chủ quán, anh nói rằng có đứa khách quen ở gần nhà Yến báo cho nên anh mới biết. Khoảnh khắc đó thật sự là một khoảnh khắc khó khăn đối với tôi. Cảm giác của một cậu trai mới lớn, chưa từng mất mát người thân và giờ phải đối mặt với nó lần đầu tiên thật sự là một cảm giác tồi tệ. Tôi đã buồn bã, hụt hẫng, đau đớn, chán nản … muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ cảm thấy một sự u uất, nghẹn ngào rất khó chịu chất đầy trong lồng ngực.
Cô ấy ra đi khi còn chưa hoàn thành chuyện tình yêu trong FF8...
Hải Yến ra đi quá sớm, quá nhanh. Cô ấy bỏ lại gia đình, bỏ lại bạn bè, thầy cô và bỏ lại cả tôi với những kỷ niệm, bỏ lại nhóm SeeD với một chặng đường còn dang dở. Mất đi một người thân thiết dường như khiến thế giới của tôi trở nên buồn tẻ, khoảng thời gian đó tôi trở nên khép kín và lãnh đạm, chỉ biết ăn, học và ngủ. Không bóng đá, không cờ tướng và tất nhiên là không chơi game. Những sở thích, những đam mê thường nhật từ trước đến nay đó thật sự không giúp gì được cho tôi, không có bất cứ thứ gì vào thời điểm đó có thể khiến tôi nguôi ngoai được sự mất mát này. Tôi đoán rằng tôi đã rất nhớ Yến, nhớ rất nhiều, đến tận bây giờ cũng vậy.
Trải qua một mùa đông buốt giá nhất thập kỷ rồi lại qua một mùa hè nắng nóng đến đỉnh điểm, tổng cộng ước chừng chắc cũng 8,9 tháng tôi sống trong sự buồn bã đó, và tôi bắt đầu học cách chấp nhận sự thật, chấp nhận rằng cô ấy đã đến một thế giới khác tốt đẹp hơn và không thể quay trở về được nữa. Và ngay khi vết sẹo tâm hồn tôi được thời gian xoa dịu, tôi đã có một quyết định và hạ quyết tâm rằng sẽ hoàn thành nó, hoàn thành trò chơi còn đang dang dở của chúng tôi.
Dù biết rằng sẽ phải đi một mình nhưng tôi biết rằng nhất định mình sẽ làm được, nhất định như vậy, vì Yến và vì cả tôi nữa. Và rồi với quyết tâm sắt đá như vậy thì sau hơn 1 năm, đúng vào những ngày cuối cùng của đời học sinh, tôi đã thật sự "phá đảo" trò chơi Final Fantasy VIII. Giây phút nhóm SeeD đánh bại Ultimecia và Griever (GF của bà ta), tôi đã khóc như một đứa trẻ bất chấp sự giễu cợt, cười đùa của những khách chơi trong quán game lúc đó. Chỉ có anh chủ quán bước tới, anh lặng im không nói gì, chỉ vỗ vai tôi động viên và chia sẻ, có lẽ anh cũng hiểu được cảm xúc của tôi trong giây phút đó.
Trong khoảnh khắc mà nhiều người sẽ mừng rỡ, sẽ hò hét ăn mừng vì đã kết thúc được một trò chơi khó thì tôi lại nước mắt giàn giụa, tôi khóc vì thành tựu này cũng có khác gì những thành tựu mà tôi đạt được kể từ disc 3 đâu, tôi đã thu phục được Odin, đã tìm ra thành phố Esthar, đã lên vũ trụ và chứng kiến Lunar Cry, tôi cũng đã tìm thấy phi thuyền Ragnarok, đã giải cứu Rinoa và đánh bại Adel, và trước khi tiêu diệt Ultimecia tôi cũng đã quậy tung cái lâu đài của bà ta lên nữa. Tôi đã vượt qua tất cả … tôi đã làm được … nhưng … cũng để làm gì đâu cơ chứ. Những thứ đó trở nên vô nghĩa, vì sự thật là bạn tôi, cô bạn luôn sát cánh cùng tôi kể từ những bước đi đầu tiên của game đã không còn nữa, không thể ngồi đây bên tôi để chứng kiến những khoảnh khắc này. Và khi trò chơi này kết thúc, tôi hiểu được rằng đây sẽ là cái vẫy tay tạm biệt cuối cùng dành cho cô ấy vì vậy tôi đã không kìm được nước mắt của mình.
Thời gian cứ thế dần trôi, đến nay đã gần 20 năm kể từ ngày ấy, tôi vẫn luôn yêu thích game, tôi đã chơi thêm mọi thể loại game, chơi trên nhiều nền tảng tân tiến, chơi trong những center hiện đại, tiện nghi và chơi cùng với rất nhiều người bạn mới nhưng không có bất cứ trò chơi nào, và không có bất cứ ai có thể mang đến cho tôi cảm giác thích thú, phấn khích và vui vẻ… như khi chơi cùng Hải Yến trong cái quán game PS1 chật hẹp đó cả.
Tôi vẫn nhớ cô ấy, nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ giọng nói dễ thương của cô ấy, đôi khi chúng vẫn hay hiện lên trong đầu tôi và khiến tôi cảm thấy an bình. Tôi chắc chắn sẽ luôn trân trọng những mảnh ký ức đó đến hết cuộc đời, để một ngày nào đó, khi tôi có thể gặp lại cô ấy ở thế giới bên kia, chắc chắn chúng tôi sẽ lại bàn luận rôm rả, cười đùa vui vẻ như những ngày xưa cũ. Chắc chắn là như vậy.
Đã thành thông lệ, sân chơi "Cây bút vàng" được GameK phối hợp tổ chức hàng năm để anh em có dịp giao lưu, thể hiện mình với game thủ khắp bốn phương.
Đây cũng là nơi các bạn được đọc, trải nghiệm những bài viết xuất sắc, chất lượng... xoay quanh cuộc sống, những cảm xúc rất riêng mà chỉ game thủ mới thấu hiểu - đồng cảm.
Chi tiết cuộc thi và giải thưởng xem Tại Đây . Mọi bài viết và thắc mắc, anh em hãy gửi về caybutvang@gamek.vn nhé!