Viết cho một ngày, xem lại trailer CKTG và thấy cái bóng kiêu ngạo của Faker…

Cua Kỳ Cục  - Theo Helino | 25/06/2018 12:10 AM

Faker... 2016, tôi xem rồi sởn da gà. 2018, tôi xem rồi thấy lòng nặng trĩu.

Có lẽ đã là một khoảng thời gian qua quá lâu rồi, và cũng là một câu chuyện cũ rích rồi, để lại ngồi đây lải nhải về Faker. Thế giới đang sôi sục theo từng cặp đấu LCK mùa hè đỉnh cao, MSI cũng đã là dĩ vãng, thất bại của SKT hay của Kingzone Dragon X cũng đâu còn gì mới mẻ mà nhắc đến?

Tôi cũng đã nghĩ như thế, rằng một cuộc đua tranh sẽ chẳng còn thú vị nếu luôn có một kẻ mạnh nhất, ngôi vương sẽ chẳng còn đáng để giành giật nếu năm nào cũng chỉ một người làm chủ. Có thành, có bại, có tre già, có măng mọc, ấy mới là lẽ thường tình. Thế nhưng cái giây phút những giai điệu đầu tiên vang lên, những khung hình đầu tiên của bài hát ấy đập vào mắt, tôi đã nhận ra rằng nỗi buồn ấy có thể không còn mới, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa phải lúc để quên đi.

Tôi đã xem lại Ignite - trailer CKTG 2016. Tôi tin rằng ở thời điểm đó, ngay cả thước quay đầu tiên cũng đủ khiến hàng triệu người phải nổi da gà. Những chiến binh, những anh hùng, những huyền thoại được điểm mặt đặt tên, chưa bao giờ mà mỗi chúng ta cảm thấy tựa game mình đang chơi trở nên tuyệt vời đến thế, hùng tráng đến thế, tự hào đến thế. Cũng chưa bao giờ mà mỗi người cảm nhận được cái hồn, cái thần của mỗi vị tướng, mỗi cuộc chiến trên đấu trường công lý một cách thần kỳ và ma mị đến như thế.

Zedd_ Ignite _ Worlds 2016 - League of Legends

Dẫu rằng bài hát chẳng phải của riêng ai, cũng chẳng phải là lời tuyên bố của bất cứ thế lực nào như người ta vẫn nghĩ, đơn giản nó là những thước phim ngắn xoẹt qua từng sự kiện, từng giai đoạn đáng nhớ của nền LMHT. Thế nhưng điểm sáng trong bài hát chủ đề ấy, vẫn là Faker, vẫn chính là huyền thoại của những huyền thoại ấy, chễm trệ, kiêu ngạo trên chiếc ghế tối cao nhất. Mặc kệ dưới đó là bao cánh tay khát khao lật đổ cậu, người ta vẫn thấy cái chất rất riêng của Quỷ Vương chỉ bằng 1 vài nét vẽ.

Năm 2016, tôi xem rồi nổi da gà, cái hình ảnh Faker lạnh lùng đứng ở vị trí cao nhất lao xuống ấy thực sự là một tuyệt phẩm. Tôi không ngờ rằng một năm sau xem lại, vẫn giai điệu ấy, vẫn khung hình ấy, lại mang đến một cảm giác hoàn toàn trái ngược. Chuyện những game thủ đứng ở đỉnh cao rồi rớt phong độ không phải là chuyện hiếm, tuy nhiên vốn là kẻ thống trị, nay lại ngã sâu và xa như thế, hẳn là một cú đả kích lớn.

Sau giọt nước mắt của Faker ở Chung Kết Thế Giới 2017, người ta đã nói rằng đó chỉ là khởi đầu cơn thịnh nộ của Faker, rằng đó sẽ là động lực để SKT trở lại bùng nổ hơn, rằng 2018 sẽ là một cuộc phục thù của gã khổng lồ. Thế rồi hết thất bại này đến thất bại khác, mỗi chúng ta đã phải thừa nhận rằng, giọt nước mắt ngày ấy không hẳn chỉ là một cú vấp chân, mà chính là một cú trượt dài.

Trong cặp đấu với MVP vừa qua, phải thay toàn bộ Faker, Bang, Wolf ra khỏi đội hình thi đấu chính thức, SKT mới giành được chiến thắng đầu tiên. Đó thực sự là niềm vui hay nỗi buồn? Kể cả không phải là fan của SKT đi chăng nữa thì cũng sẽ thấy một sự thật quá nghiệt ngã ở đây. Thực sự SKT đang ở thể trạng nào, vấn đề họ gặp phải là gì, họ đã quá già so với meta mới chăng? Đâu ai có thể trả lời cho tường tận? Chỉ biết rằng SKT đã không còn là kẻ thống trị nữa, Faker cũng đã không còn là Quỷ Vương bất tử nữa. Tất cả quay trở lại vạch xuất phát, ngần ấy năm thống trị đã là đủ, chỉ mong rằng người đời không vì những kỳ vọng tự họ đặt lên vai Faker, mà lấy đó làm cớ quay lưng với cậu.

Hiện tại phải chấp nhận, nhưng quá khứ vẫn luôn đáng được ghi nhận. Tôi sẽ không nói rằng mình mong muốn được thấy một SKT bất khả chiến bại như ngày xưa, hay một Faker sẵn sàng đạp đổ bất cứ kẻ ngáng đường nào, chỉ mong họ sớm tìm lại được niềm vui, niềm đam mê của mình trong từng trận đấu, chứ không phải gồng mình gánh tất cả gánh nặng mà người đời tự ý đặt lên vai họ.

Legends never die.