Tâm sự một game thủ "luống tuổi": Ghen tị với lớp trẻ lắm, ngồi chơi game cả ngày không mệt

Nút Chuối  - Theo Helino | 01/03/2018 0:00 AM

Game giờ đây đối với tôi và những người bạn game thủ cùng trang lứa giống như một món ăn không thể dùng quá nhiều kẻo “bội thực”, nhưng cũng chẳng thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày

Có lẽ bất kỳ game thủ Việt như tôi hay các bạn cũng đều biết, những tựa game nói chung cũng như những game online nói riêng thường khiến cho người ta si mê như thế nào. Không cần phải kể đến các tín đồ cuồng chơi game, mà ngay những game thủ bình thường cũng luôn có cảm giác muốn ngồi lì bên máy tính, chơi và chơi, đắm mình vào thế giới kì ảo của game.

Một điều khác, internet cũng là công cụ thúc đẩy sự phát triển của game online, thể loại game chúng tôi chưa từng được biết tới từ trước tới nay. “Làm gì có chuyện ngồi một chỗ mà chơi game, nói chuyện với đánh nhau với người khác trong game ở nơi khác được?” Chúng tôi từng tự nhủ với nhau như vậy. Nhưng đầu óc non nớt thời bấy giờ làm sao có thể nghĩ tới việc Việt Nam chúng ta giờ đây lại trở thành quốc gia có số lượng người chơi game online vô cùng đông đảo như vậy.

Bắt đầu với MU và GunBound, cuộc hành trình của chúng tôi bắt đầu. Dĩ nhiên lúc bấy giờ vì lý do học tập cũng như điều kiện, bố mẹ chẳng thể nào đầu tư được cho chúng tôi những cỗ máy tính không chỉ đủ sức chơi game, mà còn cả một đường truyền mạng vốn không hề rẻ lúc bấy giờ. Vậy là những quán net lại trở thành điểm đến quen thuộc. Những hỉ nộ ái ố của một game thủ cũng từ đây bắt đầu.

Đã từng có những lúc, tôi cùng đám bạn dám trốn ca học thêm hồi cấp 2 chỉ để ra quán game để đắm chìm trong những vòng train level không hồi kết trong Võ Lâm, tưởng chừng vô cùng nhàm chán nhưng hóa ra lại cực kỳ vui vẻ vì tràn ngập những câu chuyện phiếm, những tràng cười không ngớt của đám bạn chẳng biết đã trở nên thân thiết tự bao giờ.

Đó có thể là những trận đấu cân sức, những chuyến đi Tẩy tủy tuy đơn điệu nhưng không hề nhàm chán vì chúng tôi có bạn đồng hành để tán gẫu. Đó có thể là những ức chế, khó chịu khi một ngày đường truyền dở chứng, hay lỡ gặp phải những cheater phá đám game.

Đôi lúc, bản thân tôi cũng vô cùng chán nản với game, khi chẳng có gì mới mẻ mà thời gian và tiền bạc đổ vào game thì càng lúc càng nhiều. Hay đôi lần, đứng trước quán game nồng mùi mồ hôi, khói thuốc và những tiếng la hét om sòm, tôi lại cảm thấy chán nản và quay ra để trở về nhà, dù trong lòng vẫn hơi có chút tiếc nuối.

Khi lên đại học, tôi được đầu tư cho một chiếc laptop với cấu hình vừa tầm để phục vụ cho “việc học” (đừng hiểu nhầm, bạn sẽ không thể học ở khoa CNTT với việc ngày nào cũng ra quán net ngồi máy để… gõ code, nhưng máy tính thì chẳng bao giờ phục vụ cho một mục đích duy nhất nào cả).

Rồi cái ngày “internet về làng” cũng đã tới. Vậy là tôi lại có thể đắm chìm trong những tựa game mình yêu thích gần như mọi lúc, mọi nơi. Vậy là những ngày tháng cày game của tôi dường như lại được nâng lên “một tầm cao mới”.

Những lúc thời gian rảnh rỗi, thú vui duy nhất của tôi là… cày game. Chẳng hiểu vì sao, bản thân tôi cũng như rất nhiều người khác cực kỳ đam mê những nhân vật trong game, vốn có khả năng hơn người thường, với những chiêu thức, những đòn đánh kinh hồn bạt vía. Cảm giác vào vai họ trong game dường như khiến bản thân tôi quên hết đi những ưu tư, sầu muộn của đời thật.

Nhưng khoảng thời gian đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Thời gian trôi đi, tôi, cũng giống như bao người khác, cũng bị cuốn theo những dự định, công việc và học tập. Thời gian chơi game, khoảng thời gian mà mẹ tôi hồi trước hay ví von là “ngồi trước máy tính như thằng hâm” cũng dần thu hẹp lại. Công bằng mà nói, điều này cũng đúng với một số lượng lớn những gamer Việt đã từng hết mình vì những tựa game đỉnh.

Giờ đây hơn ai hết, tôi ghen tị với những game thủ trẻ nhiều lắm. Họ có thời gian, có sức lực ngồi chơi game cả ngày không mệt mỏi. Tôi cũng từng như vậy, ấy thế mà giờ ngồi trước màn hình máy tính chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, hai mắt đã díp lại vào nhau rồi. Ghen tị với họ lắm. Nhìn anh em ngồi ngoài quán net những hôm rảnh rang tạt qua quán chơi vài trận PUBG tôi thấy thực sự giờ đây chẳng có gì đổi lại được tuổi thanh xuân cả.

Cũng đồng ý rằng khi đi làm, bạn sẽ có ra một khoản tiền dư dả để chiều chuộng thú vui của bản thân. Có thể là bỏ dăm ba triệu mua vài game để đó chơi dần, hoặc sắm đồ chơi, từ chuột phím đến tai nghe hay thậm chí là cả những thú chơi khác như ráp Gundam hay mô hình xe cộ. Ước mơ thuở thiếu thời mãi đến bây giờ mới được thỏa mãn mà không cần phải xin tiền ai hay vòi vĩnh ai. Tiếc nỗi, đồ thì nhiều nhưng sức thì có hạn. Đám trẻ thì ghen tị vì chúng tôi nhiều đồ chơi khủng, nhưng trái lại, mấy ai hiểu được nỗi lòng ngoài chính bản thân những gã trai tuổi ngót nghét 30 nhưng sâu thẳm bên trong vẫn là tâm hồn của những cậu bé ham mê đồ chơi cơ chứ?

Đôi lúc muốn ngồi nhà chơi một game mới ra, thì lại có việc nhà, lại phải trông con cái cho vợ, hay anh em gọi ra ngồi cafe tán phét. Thế là đi tong ngày nghỉ. Đi làm về thì cơm nước dọn dẹp xong cũng 8h tối. Khi ấy mắt cứ dính lại với nhau rồi làm gì còn sức ngồi cày game tập trung như trước được nữa?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi, những game thủ đang bị xếp vào loại “già” vẫn chưa tìm ra cách cân bằng giữa game và đời thật, dù rằng hàng loạt game mới đều rất cuốn hút. Tôi chẳng còn quá trẻ để gác hết mọi lo toan để chìm đắm với game 24/7, nhưng vẫn chưa già tới độ coi game là một thú vui… trẻ con cần phải bỏ. Game giờ đây đối với tôi và những người bạn cùng trang lứa giống như một món ăn không thể dùng quá nhiều kẻo “bội thực”, nhưng cũng chẳng thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.