[Tâm sự game thủ] Tôi đã từng "khinh" mấy thằng bạn xem Trực Tiếp Game, cho tới khi cũng trở thành con nghiện như chúng nó

KG  - Theo Helino | 07/06/2018 03:02 PM

Chúng tôi là những đứa bạn thân, chơi với nhau kể từ hồi cấp 3, thế rồi chỉ vì một chút ích kỷ cá nhân mà tôi suýt chút nữa đã phá hỏng tình bạn tốt đẹp ấy, và cuối cùng cũng chính nhờ cái kênh Trực Tiếp Game kia đã gắn kết chúng tôi trở lại.

Tôi là một sinh viên năm 3 đại học. Do trường khá xa nhà nên tôi ở trọ tại một căn nhà nhỏ nằm trong một con hẻm gần trường để tiện cho việc học hành. Ở cùng với tôi còn có hai thằng bạn nữa, một đứa là em họ xa cùng trang lứa với tôi, tên T, nhà nó khó khắn, bố mẹ phải vào miền trong làm ăn và sinh sống ở đấy, thế là bố mẹ nó quyết định "gửi" nó ở nhà tôi luôn, mỗi năm bố mẹ nó về thăm được có vài chuyến, hai anh em học cùng nhau tới tận năm lớp 12, đến lúc vào đại học, nó sợ xa tôi sẽ buồn nên hai anh em đăng ký luôn cùng một trường, và cùng ở với nhau tại căn nhà nhỏ này. Hai anh em thân nhau từ bé nên gọi là bạn thân cũng chẳng có gì sai. Đứa còn lại là thằng bạn mà tôi học chung từ hồi cấp 3, nó tên H. Lên đại học tình cờ sao tôi với nó lại học chung trường, thế là mấy đứa chuyển về ở cùng nhau luôn. Ba đứa chúng tôi chơi thân từ hồi cấp 3, tính tình mấy đứa cũng thoáng nên ở với nhau từ đó đến giờ vẫn luôn vui vẻ và hòa đồng.

Ba đứa chúng tôi đều biết chơi game, hai đứa kia thì chỉ chơi Liên Minh Huyền Thoại và một số tựa game nhẹ nhàng giải trí khác, còn tôi, ngoài đam mê với LOL ra thì tôi còn rất thích mấy tựa game bom tấn nước ngoài khác như GTA, Fallout hay The Witcher... Cộng thêm một chút vốn tiếng Anh sẵn có từ khi còn học cấp 3, tôi thi thoảng vẫn hay đọc các trang tin game nước ngoài để tự "trau dồi" kiến thức cho bản thân, vì thế tôi vẫn hay tự hào mình là người "am hiểu" về thị trường game thế giới hơn hai thằng bạn kia và vẫn luôn đặt mình trên chúng nó. Nhiều khi hai đứa nhìn thấy tôi chơi mấy tựa game kiểu đó, vì tính tò mò nên chúng nó cũng thắc mắc một hai câu về game, thế là tôi lại vênh mặt lên, dõng dạc giải thích cho chúng nó như thể mình là một chuyên gia đích thực trong ngành công nghiệp game này vậy. Chúng nó cũng tỏ ra thán phục vì "kiến thức" của tôi sau mỗi lần như thế nên tôi lấy làm đắc chí lắm.

Thế là cuộc sống đại học của ba đứa bọn tôi cứ tiếp diễn như vậy, cho đến một ngày, tôi còn nhớ lúc đó mấy đứa chúng tôi vừa thi kết thúc môn xong, có nhiều thời gian rảnh nên tối nào chúng tôi cũng làm vài ván LOL với nhau. Cho tới ngày thứ 6 tuần đó, tôi đang sửa soạn hành lý để tranh thủ về quê mấy ngày cuối tuần, còn hai đứa kia phải ở lại để đi lao động công ích do lần trước chúng nó dám cả gan trốn buổi thuyết giảng có sự góp mặt của thầy hiệu trưởng, mặc dù tôi đã cảnh báo chúng nó từ trước. Thế là tôi giành mấy ngày cuối tuần quanh quẩn ở quê, đi chơi đây đó và thăm mấy người họ hàng lâu ngày không gặp.

Tôi bắt xe lên nhà trọ vào chiều ngày chủ nhật, khi về tới khu trọ thì cũng đã hơn 8 giờ tối. Mở cửa ra, tôi thấy 2 thằng kia đang nằm ngủ mê mệt ở trên giường, ngó vào bếp thì có vẻ chúng nó chưa nấu cơm. "Hai thằng này lười quá, bỏ luôn cả bữa"– Tôi tự nhủ. Tôi dọn dẹp qua một chút rồi đi tắm, mọi việc xong xuôi rồi nhìn đồng hồ thì cũng đã quá 9 rưỡi, tôi bật máy lên định lướt Facebook một lát rồi làm vài trận Liên Minh Huyền Thoại và đi ngủ. Thoáng cái đã gần 11 giờ, tôi đang mải mê combat thì bỗng nhiên có tiếng chuông báo thức vang lên làm tôi giật nảy người.

Hai thằng kia nghe thấy tiếng báo thức thì vùng ngay dậy, hóa ra báo thức là do chúng nó đặt. Hai đứa chúng nó hớt ha hớt hải bật máy tính lên, chúng nó vội tới mức chỉ kịp quay sang nhìn tôi với một chút bất ngờ hiện lên khuôn mặt rồi lại nhìn vào màn hình máy tính một cách chăm chú. Thấy thế tôi khoái lắm, vì có hai thằng này chơi cùng sẽ vui hơn rất nhiều. Tôi quay sang gọi mời chúng nó, thế nhưng hai đứa vẫn đang loay hoay làm gì đó, thằng T thì trả lời tôi một câu cụt ngủn: "Anh chơi đi, bọn em bận rồi". Tôi hơi phật ý, nhưng thôi cũng kệ và tiếp tục chơi. Bấy giờ tôi mới thấy rõ, hóa ra từ nãy tới giờ chúng nó luống cuống bật máy lên, là để lên Youtube xem cái lão nào đấy Live Stream game. Hai đứa chúng nó cứ thế say mê xem mà chẳng thèm để ý tới mọi việc xung quanh, thỉnh thoảng lại cười phá lên một tiếng làm tôi phát bực, cộng thêm việc cái lão đang Live Stream kia cứ một lát lại nói vài câu xàm xí rồi cười một điệu cười vừa dâm dê, vừa "bẩn bựa" làm tôi khó chịu vô cùng, đã thế tối hôm đó đánh lại toàn thua mới bực.

Rồi cứ thế, mấy ngày liền, tối nào hai đứa chúng nó cũng xem cái kênh đó trực tiếp. Cứ khoảng 10 giờ tối là hai thằng chúng nó lại vội vã bật Live Stream lên như thể hai con nghiện lên cơn thèm thuốc vậy. Chúng nó chẳng thèm để ý tới Liên Minh Huyền Thoại nữa, còn đâu những buổi tối ba anh em cùng vào "oanh tạc" Đấu trường công lý, bây giờ chỉ còn một mình tôi lủi thủi đánh xếp hạng, cảm giác như bị chúng nó bỏ rơi vậy. Thỉnh thoảng tôi có ngó sang kênh Stream chúng nó xem cái, rồi lại quay đi luôn vì không muốn chúng nó tưởng mình đang quan tâm tới cái kênh đáng ghét ấy.

Thằng T em tôi thấy vậy, thì lại hỏi tôi: "Anh có xem cùng bọn em không, ông Trực Tiếp Game này chơi hài lắm ấy, ông ấy đang chơi con game rút (Rust) mà lần trước anh có chơi hay sao này". "Trời ạ, đến cái tên game là Rust mà nó còn không đọc cho ra hồn, đã thế lại chẳng biết tí gì về cái game này thì xem ông kia chơi chắc gì đã hiểu"- Tôi tự nhủ, nhiều lúc cũng định quay sang xem cùng chúng nó, thế nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn cho lắm, mấy thằng này có biết gì về game nước ngoài đâu mà mình xem cùng, mà giọng cái lão đang chơi kia thì làm tôi phát ghét. Thế là tôi dập tắt luôn cái ý định ấy.

Tôi cứ tưởng câu chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ nó còn tệ hơn nhiều. Ở lớp tôi có một nhóm chơi thân với nhau, trong đó có đứa bọn tôi và khoảng 4, 5 đứa khác. Thường ngày thì chúng tôi vẫn chơi với nhau vui vẻ, thế nhưng từ khi "hai con nghiện" kia biết tới cái kênh Trực Tiếp Game, tôi không hiểu là do hai chúng nó lôi kéo mấy đứa kia, hay là mấy đứa kia làm điều ngược lại, nhưng bây giờ cả đám bạn của tôi đều biết tới cái kênh Trực Tiếp Game đó, chúng nó bàn tán về mấy tựa game mà lão kia chơi một cách sôi nổi, thi thoảng cả đám lại cười phá lên làm nhộn nhịp hẳn một góc giảng đường. Tôi thì không tham gia cùng chúng nó, bởi vì tôi có xem cùng chúng nó đâu.

Cho đến tối hôm ấy, trong khi tôi đang bận vùi đầu vào đống sách vở để chuẩn bị cho bài thuyết trình vào ngày hôm sau thì hai đứa kia vẫn mải mê xem lão kia Live Stream. Chúng nó bật loa ngoài chứ không thèm dùng tai nghe, còn giọng của lão kia thì oang oang khắp nhà, thỉnh thoảng lại cười to lên một tiếng, nối theo sau đó là tiếng cười của hai đứa kia làm tôi khó có thể tập trung được. "Chúng mày cho be bé lại đi để tao còn học nữa chứ" – Tôi nhắc nhở hai đứa chúng nó. Tôi hơi gằn giọng với chúng nó, thằng T thấy thế có vẻ không hài lòng, thế nhưng chúng nó vẫn phải cho nhỏ loa ngoài lại.

Thế nhưng dù có cho tiếng bé đi nhiều rồi, thi thoảng cái tiếng cười ngặt nghẽo của lão kia vẫn lọt vào tai tôi, khó chịu vô cùng, giống như thỉnh thoảng lại bị con muỗi nó đốt vậy. "Chúng mày tắt đi cho tao nhờ" – lần này thì tôi quát luôn chúng nó. Hai đứa nhìn tôi, rồi chúng nó nhìn nhau như thể muốn nói điều gì đó, cuối cùng chúng nó tắt máy và đi ngủ, tôi vẫn còn nhớ bộ mặt khó chịu của hai đứa chúng nó lúc đó. Tôi thấy mình cũng hơi quá đáng, đúng là chúng nó làm tôi không tập trung được thật, nhưng có lẽ điều làm tôi thực sự bực mình lại là việc chúng nó say mê xem cái kênh game kia mà chẳng thèm để ý tới tôi nữa, cái hình ảnh ba anh em cùng chơi với nhau ngày nào, giờ còn đâu nữa. Có lẽ, tôi đã hơi quá với chúng nó thật, có lẽ, là do cái tôi quá lớn đã khiến tôi không hòa nhập được với chúng nó...

Tôi thấy hơi ân hận, lúc này hai đứa kia đã ngủ say rồi, tôi lặng lẽ rút điện thoại ra, lấy hết can đảm mở Youtube lên và tìm kiếm từ khóa "Trực tiếp game". Tôi muốn xem tại sao chúng nó lại chết mê chết mệt cái kênh này đến vậy, tôi muốn hòa nhập cùng chúng nó, và trên hết, tôi không muốn bị chúng nó bỏ rơi. Và thế là tôi bắt đầu xem các video của lão Trực Tiếp Game này, một hai video đầu tiên cũng khá cuốn hút, lão có kiến thức về game và cả vốn tiếng anh tốt, lại được cái nói liên tục làm tôi không buồn ngủ. Thỉnh thoảng lão ta lại phá lên cười một tiếng thật to làm tôi giật nảy vì sợ sẽ làm hai thằng kia thức giấc, chúng nó mà biết tôi đang xem cái kênh này thì hai đứa chắc chắn sẽ cười cho tôi "sấp mặt", vì thường ngày tôi có ưa cái kênh Live Stream này đâu. Rồi cứ thế, tôi xem một mạch tới 4 giờ sáng, qua gần 10 video của lão, tôi thấy kênh của lão cũng không tệ như tôi nghĩ, và thú thật nghe cái giọng của lão rất cuốn hút, lão lại hài hước hóm hỉnh, cộng thêm một chút "bẩn bựa" làm tôi quên hẳn là mình đã từng ghét cay ghét đắng lão ta.

Ngày hôm sau, tôi bẽn lẽn bắt chuyện với hai đứa kia, tôi xin lỗi chúng nó vì đã cư xử hơi quá, và xin lỗi vì đã không tôn trọng chúng nó khi chúng nó xem kênh Trực Tiếp Game kia. Hai đứa chúng nó nhìn nhau rồi cười, không ngờ chúng lại dễ dàng tha thứ cho tôi như vậy. Thế là kể từ hôm đó, tối nào chúng tôi cũng "hóng" Dũng CT lên Live Stream để rồi cùng nhau cười đùa sảng khoái...

Mà chết thật, tối hôm đó tôi thức muộn quá nên ngủ quên và bỏ luôn buổi thuyết trình sáng hôm sau.