Ham game - Được nhiều nhưng mất còn nhiều hơn

Maestro  | 20/02/2011 05:01 PM

Đây không phải một bài viết mang tính giáo điều. Các câu chuyện trong bài dù đúng hay sai cũng đều là một trải nghiệm và một bài học cho tất cả mọi người.

Game giống như ông già Noel, rồi một ngày mọi người sẽ hiểu rằng nó không phải là thứ tốt đẹp nhất... hoặc họ sẽ chia tay cuộc đời này trước khi nhận ra điều đó” - Một người bạn của tôi vẫn hay nói như vậy. Đến một ngày, bản thân tôi cũng từ bỏ cái thú chơi game của mình bởi nhiều lí do. Nếu bạn vẫn còn muốn đọc thì hãy nhìn xuống những dòng bên dưới.


Bản thân tôi không còn hứng thú với những câu hỏi như “Chúng ta được gì và mất gì khi chơi game?”. Mỗi khi câu hỏi này xuất hiện thì mọi người lại được nghe hàng tá lí do mà ai cũng đã từng nghe như “giảm thị lực, học kém, mất thời gian, xa lánh thế giới sau lưng và chỉ muốn ở lại với cái màn hình...”. Và bạn có được gì khi chơi game? - “bạn bè, danh vọng, giải trí, rèn luyện tiếng anh...

Với không chỉ riêng tôi, game là bài học về cuộc sống, là cơ hội chiêm nghiệm về nhiều điều mà có lẽ trong cuộc sống thực này mình không bao giờ có được. Bài học về cuộc sống tiềm tàng trong trò chơi điện tử ẩn mình dưới những câu nói như “Chẳng ai thật sự rõ mình là ai hay cái gì?” - Solid Snake (Metal Gear Solid 2: Sons of Liberty) hay “Đừng chiến đấu cho tổ quốc hay bất cứ lí do nào khác, hãy chiến đấu cho thứ mà bản thân anh tin tưởng!” - Gray Fox (Metal Gear Solid).

Đôi khi một trò chơi không chỉ đơn giản là một trò chơi. Nó là những tinh túy được đưa vào từ hàng chục nghìn trăm nghìn cái đầu và sự chiêm nghiệm của những nhà làm game. Tuy nhiên, thứ quan trọng nhất mà chúng ta đang nói tới là bài học cuộc sống chứ không phải là game. Game không phải là tất cả, cho dù đến một ngày bạn trở thành một nhà làm game thì bạn cũng chẳng thể ngồi cả ngày trước máy vi tính và không cần giao tiếp với ai cả.


Một lần đảo qua forum của GameVN, tôi bị thu hút bởi topic “Game và những tác hại của nó mà bạn gặp phải”. Có những game thủ như Almughavar: nhận ra sự khác biệt giữa game và đời thực là cuộc sống mà chúng ta ở trong đó không có các tính năng như save hay load để có thể chủ quan. Một số món đồ cực hiếm trong một trò chơi nào đó có thể dễ dàng đạt được với tính năng quicksave/quickload trong một chương trình giả lập và đó chỉ là trong game.

Game chẳng phải là tất cả bởi  nó vẫn phải được làm ra bởi những con người đang có một gia đình, hàng ngày đi học đi làm và game là một sản phẩm trong cuộc sống của họ. Chừng nào bạn chưa thể chui vào thế giới trong cái màn hình vài chục inch trước mặt mình và ở trong đó mãi mãi thì đừng nghĩ game là tất cả. Nếu ngày đó có “may mắn” trở thành sự thật thì bạn sẽ phải sớm hối tiếc bởi cuộc sống thật ở bên ngoài.

Bạn bè, người thân, hàng vạn điều để học không phải là thứ duy nhất khiến một game thủ ngừng tin tưởng rằng game là tất cả. Bạn tôi có những người thích đọc tiểu thuyết fantasy và nhờ họ tôi được biết rằng bộ tiểu thuyết Lord of the Rings của J R Tolkien có gia phả các nhân vật “kinh khủng” đến mức khi được vẽ thành dạng cây rồi in ra giấy có thể sẽ cao tương đương một căn nhà 3 tầng.


Hay rồi StarCraft hay WarCraft thì cũng mới chỉ là những đứa trẻ mới tập đi so với tàng thư khổng lồ về Warhammer 40K của GameWorkshop. Chẳng có trò chơi nào có cốt truyện mang tính hệ thống, đa văn hóa, đa tôn giáo và những bài học khắc nghiệt chỉ dành cho người trưởng thành như Warhammer 40K. Tuy nhiên, tôi cất quyển artbook Horus Heresy của mình lại sau khi nhận ra mình đã bỏ qua những gì ở trên trái đất này.

Điện ảnh hay game cũng mới chỉ tóm lược được một phần rất nhỏ kiến thức của con người. Nó chỉ đáng là một hạt cát trước những kiến thức mà nhân loại đã chắt lọc rồi khai sinh trong hàng triệu năm phát triển. Tại sao lại không nghiên cứu một tôn giáo hay một trường phái kiến trúc mà lại mất công ngồi nhìn ngắm một quân đoàn Space Marine có bộ giáp ảnh hưởng bởi văn hóa Ai Cập?

Ở ngoài kia còn rất nhiều cuộc chiến tranh xâm lược và bảo vệ với đầy những bài học đầy nước mắt. Thậm chí, bạn chẳng cần xem phim để được biết về chúng, hãy đi tìm ông bà cha chú của mình là cũng đã được nghe nhiều bài học còn chân thực hơn về quãng thời gian nước ta chưa có độc lập. Nếu thế giới thực còn to lớn đến như vậy thì có cớ gì bạn lại thu mình trong một chiếc hộp bé tí là “game” và coi nó là tất cả.


Đó là lí do vì sao tôi lại nói chơi game được nhiều nhưng còn mất nhiều hơn. Mọi người sẽ nhận ra nó khi phải tự mình gánh chịu hậu quả vì trót mê game mà để mất nhiều thứ khác như việc học hành hay sự nghiệp. Đến trung niên chúng ta vẫn có thể chơi game. Thế nhưng, lúc đó thì lại chẳng thể học như ở tuổi 20 đầu đời.

Bạn chẳng mất gì khi chơi game và biết là nó là một phần có ý nghĩa trong cuộc sống mình. Game là cơ hội để mở ra nhiều điều thú vị khác, cũng giống như khoa học, điện ảnh hay nhiều mảnh ghép lớn khác trong cuộc sống của mỗi chúng ta. Đôi khi phải biết buông tay cầm xuống để ngẫm nghĩ về một giá trị, thấm nhuần cái hay của nó trước khi tiếp tục cầm gamepad lên và tiếp tục chơi game.


Trong những phản hồi trên topic của GameVN có những dòng sẽ nói thay những điều còn mà tôi chưa viết ra bài viết này. Các bạn hãy cứ đọc nó và tự cảm nhận. Giờ thì, chào mọi người, tôi đi học.

Theo lời của thành viên xllx_ZUKI_xllx: “Vì đam mê chơi game, vì bản thân yếu đuối không kháng cự lại được sức cám dỗ, không chống lại được ham muốn "được trở nên mạnh mẽ, ít nhất là trong thế giới ảo" mà tôi đã 1 lần rớt ĐH các bạn ạ, thật là đáng sợ. Nhớ lại lúc đó thật là khủng khiếp, tôi ham game tới độ chơi ko bao giờ dưới 9 tiếng/ ngày. Thời gian rảnh toàn là dùng để ngủ, ăn, các sinh hoạt cá nhân bình thường. Nếu có những lúc tôi ko làm những việc đó thì đó là lúc tôi đang tự mơ tưởng về game, cứ như cuộc sống này chính là 1 trò chơi vậy.

Và dĩ nhiên, đời là 1 chuỗi những nhân-quả : tôi học kém, thi lại 1 lần vào năm lớp 11, ko chừa, vẫn ham game, cày kéo suốt năm lớp 12. Ấy vậy mà tôi vẫn qua được kỳ thi tốt nghiệp (điều đó với tôi trong giai đoạn ấy thật là 1 kỳ tích ....) và tất nhiên là rớt ĐH , đừng hỏi . 

Nhưng, tôi phải nói thật là tôi được ông trời ưu ái nhiều lắm các bạn ạ : tôi có 1 gia đình êm ấm, những đứa bạn chân thành, lun hết lòng vì tôi, và cuối cùng là tôi đã gặp được 1 người con gái ........

Rồi thì game nó cũng nhạt dần đi các bạn ạ, thật đấy . Tôi dần nhận ra những người bạn ảo trong game đa phần đều là chỉ quan hệ theo kiểu "được-cho" (nói 1 cách khó nghe là lợi dụng nhau). Tôi ít game lại, ban đầu là giam mình trong phòng 1 thời gian dài, sau đó là trò chuyện với người thân, tiến xa hơn nữa là đi chơi với đám bạn kia, những buổi trà sữa, dạo phố, đi đá banh bắt đầu đc thay thế cho hàng giờ liền đánh quái, săn boss . Nhưng mốc ngoặt to lớn nhất là khi tôi gặp được 1 cô gái ..... Hì, nếu viết thêm nữa thì tôi e là mình ko cầm được nước mắt mất (yếu đuối mà, dù tôi là con trai  ) ....

Tôi chỉ mún nói rằng game đã lấy đi của tôi rất nhiều : thời gian, sức khỏe, tiền bạc . Nhưng nó đã cho tôi 1 điều mà có lẽ ít ai nhận thấy : cuộc sống này còn đáng quý, đáng sống biết bao, dù cho là khó khăn đi nữa thì chung quanh ta luôn có những con người thật dễ thương .

Giờ, 1 đoạn kết, cũng có thể xem như 1 khởi đầu mới cho tôi : tôi được vào học 1 trường ĐH theo hình thức liên thông, có 1 việc làm tạm (viết kịch bản cho đài truyền hình), có 1 cô bạn gái xinh xắn để quan tâm và chăm sóc, và nhất là tôi lun có 1 gia đình, 1 bức tường vững chải để dựa lưng, để tin tưởng mỗi khi tôi lại trở nên lạc lối như ngày xưa.

Game là thế đó các bạn ạ, nó không có tội, nó cũng ko khiến người ta thay đổi, chủ yếu là do ý thức và bản lĩnh của các bạn thôi