Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi

Nguyễn Quốc Trung  - Theo Helino | 19/01/2018 11:28 AM

Bài dự thi của độc giả Nguyễn Quốc Trung với tựa game Journey.

"Người lạ ơi, cám ơn cậu vì đã cùng tôi đi hết con đường đó nhé."

Ai cũng vậy, cả tôi, cả cậu ấy, bất cứ ai trong chúng ta đều phải bước đi trên cuộc hành trình của riêng mình. Đó có thể là cuộc hành trình khám phá thế giới, cuộc hành trình định nghĩa bản thân hay chỉ đơn giản là cuộc hành trình kiếm tìm sự thanh thản trong tâm hồn. Dù là gì đi nữa, khi đã xác định dấn bước, mỗi chúng ta không ít thì nhiều, cũng sẽ được trải nghiệm vô vàn những điều mới mẻ trong cuộc sống. Dù tươi đẹp hay u ám, dù thành công hay thất bại, chúng đều sẽ để lại cho chúng ta những kỉ niệm khó quên.

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 1.

Đây là câu chuyện về cuộc hành trình của tôi trong một tựa game có tên là Journey, một game mà có thể với các bạn, nó không đáng để lãng phí tiền bạc chỉ để đi đi lại lại trên sa mạc. Nó không có những pha hành động đầy máu lửa, những đoạn cutscene đầy cảm xúc hay những thứ đao to búa lớn như trong những tựa game AAA bom tấn. Nó cũng chẳng được tô vẽ bằng những engine đồ họa đỉnh cao, cũng chẳng có lấy một đoạn hội thoại hay một lời chỉ dẫn nào. Nó chỉ đơn giản là Journey, một cuộc hành trình, nơi mà bạn cảm thấy bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào.

Tôi biết đến Journey một cách rất tình cờ, chỉ là một đợt giảm giá game nhỏ trên cửa hàng của Play Station, tôi bắt gặp một tựa game giá khá rẻ chỉ 5$. Sau khi đã hốt về Bloodborne và Just Cause 3, với một ít tiền lẻ còn lại trong Wallet, tôi tặc lưỡi mua nốt Journey tội nghiệp có vẻ như rất mong chờ được ai đó hốt về. Ấn tượng ban đầu của tôi với nó không có gì đặc biệt, với tôi, Journey không hơn gì một tựa game rẻ tiền mua về để giải trí đầu óc sau những giờ phút căng não trong Bloodborne. Đó là những gì tôi nghĩ trước khi bước chân vào cuộc hành trình vĩ đại đó...

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 2.

Bước chân vào Journey, bạn sẽ được điều khiển một nhân vật vô danh bận đồ kín mít, được quăng vào giữa một sa mạc mênh mông rộng lớn mà không có một lời chỉ dẫn nào cả. Thứ duy nhất dẫn đường cho tôi chỉ là một tia sáng lóe lên trên đỉnh một ngọn núi xa tít tắp. Tôi cứ đi và đi, cảm giác khá là vô nghĩa, cứ mỗi giây trôi qua, tôi lại tự hỏi "rốt cục cái game này nói về cái quái gì vậy?"

Dưới ánh nắng bỏng gắt, tôi cảm thấy sức nặng đè lên từng nút bấm trên tay cầm PS4. Dưới chân tôi là một biển cát vàng mịn, uốn lượn như những giải lụa và trải dài đến vô tận. Anh chàng vô danh tôi đang điều khiển đây dường như chẳng bận tâm về những đồi cát cao che khuất tầm mắt hay những phiến đá kì lạ rải rác khắp sa mạc mênh mông này. Anh bước đi về phía ngọn núi xa kia với bàn chân nhỏ xíu vẽ một vệt dài uốn lượn trên nền cát. Đôi lúc, anh trượt xuống từ những đồi cát với dáng vẻ đầy tự tin của một chuyên gia lướt cát sành sỏi, vừa nghiêng người cảm nhận sự tự do tuyệt đối khi trôi theo dòng cát. Những lúc như vậy, tôi từng chút, từng chút, dần bị cuốn theo như một chiếc lá đưa mình nghiêng cùng những cơn gió.

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 3.

Tôi đã quên béng đi những màn chặt chém đẫm máu ở Yharnam, sự ồn ào trên những con phố ở Los Angeles, những người đồng đội đã chết ở Diamond Dog hay những pha rượt đuổi điên rồ của Nathan Drake. Chúng dường như vô nghĩa trong thế giới rộng lớn vô thường này, thật khó tìm ra được những từ ngữ để có thể diễn tả chính xác được Journey tuyệt vời như thế nào. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc trèo lên các đồi cát rồi trượt xuống lại vui đến thế, đi mò tìm những kí tự cổ xưa lại thú vị đến vậy, thậm chí việc dùng chân để vẽ những hình thù nguệch ngoạc trên cát lại mang đến cảm xúc mà chưa một tựa game nào tôi chơi có được.

Chúng ta dễ dàng bị cuốn theo những thứ hào nhoáng, coi những thứ phức tạp là xuất chúng, đồ họa đỉnh cao là chuẩn mực, cắt cảnh hoành tráng là nghệ thuật và sự hi sinh là thước đo cho một tựa game đầy cảm xúc. Thế nhưng đôi khi, tất cả những điều đó lại được tạo nên theo cách vô cùng đơn giản và ở Journey, đó không chỉ là một tựa game, đó là một bức tranh, một bộ phim đầy tính nghệ thuật hòa tan cùng những viên đường cảm xúc.

Journey cho anh chàng vô danh của tôi một chiếc khăn quàng cổ, cứ mỗi khi tìm được một kí tự cổ ngữ kì lạ rải rác trên sa mạc, nó lại dài ra thêm một chút. Chiếc khăn quàng kì lạ đó giống như một đôi cánh, nó đưa anh chàng vô danh bay lên khỏi mặt đất hay lướt nhẹ trên những bờ cát nhuồm hồng dưới ánh nắng. Khi đôi chân đã mỏi, khi con đường còn lại quá xa, khi những đồi cát càng lúc càng cao và những cơn gió nóng bỏng cứ lao đến liên hồi thì bay lên cao, vươn tới bầu trời, vươn tới ngọn núi đầy hi vọng kia là một trải nghiệm mà tôi không thể nào diễn tả bằng vốn từ nghèo nàn của mình.

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 4.

Ở Journey, tôi cảm thấy bản thân mình nhỏ bé và khiêm nhường, tôi thấy sự to lớn vĩ đại của thế giới này và cũng trong giây phút đó, tôi lại cảm thấy một chút cô độc và vô định. Tôi cảm thấy tiếc nuối, tại sao một tựa game tuyệt vời như vậy, một bộ phim hấp dẫn đấn như vậy, một bức tranh nghệ thuật tuyệt mĩ đến như vậy mà tôi chỉ có thể ngắm nhìn nó... một mình.

Và đó là lúc mà tôi gặp cậu ấy...

Đó là một anh chàng vô danh nhìn y hệt tôi, cậu ta cũng mặc một bộ đồ màu đỏ và cũng có một chiếc khăn quàng bay như tôi. Ban đầu, tôi cứ ngỡ rằng cậu ta chỉ là một NPC, một nhân vật được game lập trình để đi theo người chơi, hỗ trợ hoặc chỉ đường cho người chơi khi gặp khó khăn. Tất nhiên nếu ai rơi vào trường hợp như tôi thì 90% cũng nghĩ như vậy thôi. Anh bạn đó, bay theo tôi, cùng tôi mở những hòm chứa vải, cùng trèo lên trượt xuống những đụn cát lớn. Hành động tự nhiên và khó đoán của anh chàng NPC này khiến tôi đôi lúc băn khoăn về khả năng lập trình AI tinh vi của nhà sản xuất Journey.

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 5.

Vì game không cho phép hai nhân vật nói chuyện qua lại, không thể giao tiếp qua voicechat nên tôi đã cảm thấy rất lạ khi thấy anh chàng NPC kia dường như đang cố giao tiếp với tôi theo một cách "rất Journey". Trong tựa game này, nếu ấn hoặc giữ nút "O", nhân vật chính của bạn sẽ nháy sáng kèm theo đó là một nốt nhạc ngân lên. Nó thường được dùng để kích hoạt các khối đá hay hồi sinh các mảnh vải ma thuật thế nhưng, tùy theo tốc độ ấn, các quãng nghỉ kết hợp với sự hợp âm của các nốt nhạc, nó sẽ tạo nên một tín hiệu giao tiếp vô cùng thú vị.

Cậu ấy đang cố nói chuyện với tôi...

Anh bạn kì lạ đó cứ nháy sáng liên lục, mỗi lần 2-3 nhịp, có lúc anh ta chạy lại cạnh tôi và nhấp sáng liên tục tạo nên những đoạn nhạc âm rất thú vị. Tôi lúc đầu chỉ nghĩ là anh chàng NPC đang nói chuyện với nhân vật chính theo kiểu na ná con tiên của anh Link trong Legend of Zelda. Thế nhưng tại sao cái con NPC này lại chạy vòng vòng thế kia? Tại sao nó lại bay lên hạ xuống và nháy sáng theo cách khó hiểu vậy? Tại sao lúc tôi thử nhấp nháy lại với nó 2-3 nhịp nó lại đáp lại tôi y chang những nhịp tôi vừa đánh?

Tại sao vậy?

Tôi mất tầm 1 phút để nhận ra 1 điều rằng dù có thể tựa game này là một game offline nhưng chiếc PS4 của tôi vẫn đang bắt wifi 24/24 và... nếu có thể... thì theo một cách nào đó... Đây chính là một tính năng multiplay độc đáo của Journey. Có thể, nhà sản xuất Journey đã thiết lập một tính năng nào đó cho phép người chơi khác tham gia trực tiếp vào cuộc hành trình của nhau một cách "bí mật". Việc gặp nhau có thể là ngẫu nhiên, chỉ cần có hai người bất kì trên thế giới đang chơi tựa game này thì hoàn toàn có thể tình cờ bắt gặp nhau, tham gia cùng nhau khám phá thế giới rộng lớn này.

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 6.

Nhận ra điều đó, tôi chợt cảm thấy như có một cục mochi nóng nào đó đang trôi tuột xuống bụng, mang tới một cảm giác vừa phấn khích, vừa bồn chồn không nguôi. Tôi bấm nút "O" như điên, nhân vật của tôi cũng lóe sáng như điên, anh bạn kia cũng nhấp nháy đáp lại như điên và chúng tôi là 2 thằng điên đứng nháy đèn nhau giữa sa mạc. Tôi lúc đó đã cười, cười như một đứa trẻ lần đầu có quà noel, cười một cách sảng khoái, cười tự do tự tại, cười vô lo vô nghĩ. Tôi và anh chàng đó, tôi gọi cậu ta là "Người lạ", chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều lắm, đủ thứ chuyện luôn, nhưng thật thú vị là hai bên chả hiểu bên kia đang kể chuyện gì.

Chúng tôi nói với nhau bằng một ngôn ngữ đơn giản nhất, chúng tôi chẳng quan tâm người kia người nước nào, đang nói ngôn ngữ gì, là trai hay gái, bao nhiêu tuổi... Trong Journey, chúng tôi là những người bạn, chúng tôi gắn kết với nhau chỉ bằng những đốm sáng nhấp nháy, những tiếng "tinh, tinh" đơn điệu thế nhưng nó vui lắm. Cậu ấy nhấp nháy 3 lần, tôi cũng đáp lại 3 tiếng, cậu ấy ngân vang âm, tôi cũng ngân lại cùng cậu ấy. Giữa chúng tôi là một mối quan hệ kì lạ, một sự gắn kết khó hiểu, hơi quái dị nhưng lại rất sâu sắc, như Robinson Crusoe và Friday vậy.

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 7.

Chúng tôi đi cùng nhau không rời nửa bước, tôi và cậu ấy đến với nhau tình cờ nhưng lại quấn quýt như đã quen nhau từ chục năm trước. Trên cuộc hành trình này, mọi thứ sẽ thật buồn chán nếu như không có ai đi cùng, băng qua cây cầu ma thuật kia liệu có vui như vậy nếu không có cậu ấy bay cùng? Trượt dài trên con đường cát vàng tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn hùng vĩ kia liệu có khiến tôi hú hét đầy sảng khoái nếu không có cậu ấy sánh bước bên cạnh không?

"Này người lạ, trượt cát thế này vui thật đấy!"

"Tinh... tinh... tính... tình" – Người lạ nháy sáng đáp lại

"Đi bên này nè, cậu không trèo lên phiến đá đó được đâu."

"Tinh... tình... tinh"

"Xin lỗi, tớ bị trượt chân, đợi nhé tớ lên với cậu đây, người lạ"

"Tính... tinh... tinh... tính... tình"

Tôi cứ vừa chơi vừa nói vậy thôi, tôi biết anh bạn bên kia không thể nghe được tôi nói và tôi cũng không biết cậu ấy đáp lại tôi những gì. Nhưng điều đó không quan trọng, chúng tôi hiểu nhau, quan tâm tới nhau, gắn kết với nhau mặc cho rào cản về ngôn ngữ, về khoảng cách địa lý hay tất cả các loại hàng rào nào đó xuất hiện trên thế giới này. Khi nghĩ về mối quan hệ giữa chúng tôi, nó có thể coi là mối quan hệ phi thường nhất, độc đáo nhất, khó hiểu nhất nhưng lại thuần khiết nhất và trong sáng nhất. Tôi không phải là một nhà văn cũng chẳng phải một người giỏi về ngôn ngữ, tôi chỉ biết đưa cảm xúc của mình theo từng câu chữ và dù làm cách nào đi nữa, tôi cũng không thể nói hết những cảm xúc trong thâm tâm về mối quan hệ kì lạ giữa tôi và cậu bạn "Người lạ" đó.

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 8.

Journey đặt ra cho tôi hàng trăm câu hỏi, chúng cứ xuất hiện và nổ như bong bóng trong đầu khiến cho sự mơ hồ càng lúc càng lớn. Nhưng tôi lại không cảm thấy lạc hướng, những câu trả lời đã được tôi và "Người lạ" cùng nhau tìm ra trên chính cuộc hành trình đầy dấu hỏi này. Ngọn núi xa kia cho tôi cái đích để vươn tới, sa mạc này giúp tôi hiểu rõ về bản thân, chiếc khăn quàng cổ giúp tôi tự tin bước tới, sự kì bí tĩnh lặng cho tội sự thanh thản và "Người lạ" cho tôi một chỗ dựa tinh thần to lớn. Tất cả tạo nên một Journey đầy cảm xúc, một tựa game đặc biệt vượt xa khỏi những khuôn khổ thông thường, một bức tranh được tô vẽ bởi những nét bút nghệ đủ khiến những tựa game AAA phải ghen tị.

Game để lại cho tôi những trường đoạn cảm xúc khó tả, tôi thả trôi tâm hồn theo những cơn gió, ngắm nhìn sự hùng vĩ của những phế tích cổ xưa, sững sờ trước ánh nắng ròn tan của hoàng hôn đương xuống. Tôi cũng hét lên sợ hãi khi những sinh vật to lớn nguy hiểm kia cắn xé "Người lạ" của tôi, sợ hãi nhìn tấm vải của cậu ấy, sợi dây sinh mệnh nhỏ bé của cậu ấy dần ngắn lại, tôi sợ rằng nếu tôi hoặc cậu ấy chết, chúng tôi sẽ không thể gặp lại nhau nữa.

Nhưng cậu ấy vẫn ở lại với tôi, chúng tôi nhường nhau từng mảnh kí tự sinh mệnh, chia cho nhau từng tia sáng, chắn cho nhau trước những cơn gió và ngồi cùng nhau trong những giây phút hai đứa tưởng như lạc hướng. Chúng tôi không phút nào ngừng "nháy sáng" với nhau, đó là sợi dây duy nhất gắn kết chúng tôi, cho tôi thấy ở trong nhân vật được tạo nên từ hoạt họa 3D kia là một tâm hồn thực sự và một trái tim thực sự và là một con người thực sự.

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 9.

Vào cái lúc mà chúng tôi đến được ngọn núi đó, chúng tôi lại một lần nữa nếm trải sự tàn khốc của thế giới này, nhận thức một cách đau đớn về sự nhỏ bé yếu ớt của bản thân trước sức mạnh vĩ đại của mẹ thiên nhiên. Trái ngược với những cơn gió bỏng rát của sa mạc bên dưới, nơi đây phủ tuyết trắng xóa với những cơn bão tuyết quật liên hồi lên cơ thể nhỏ bé của 2 người du hành vô danh.

Người lạ và tôi đi sát bên nhau, gồng lên đỡ lấy những cơn gió chỉ chờ chực cuốn bay đi bất cứ sinh vật yếu đuối nào dám thách thức cơn bão điên dại này. Tay cầm của tôi rung lên mỗi khi có cơn gió thổi đến, cơn bão quá lớn và chúng tôi thì quá yếu để chống lại nó. Bước chân dần trở nên nặng nề hơn, chiếc khăn quàng cổ đại diện cho sinh mệnh của chúng tôi thì ngày càng ngắn lại, những tấm vải ma thuật nơi đây chết dần chết mòn và chúng tôi dường như đã đến giới hạn.

Người lạ gục ngã...

Cậu ấy ngã xuống, yếu ớt và run rẩy trước cơn gió lạnh buốt, chiếc khăn quàng cổ của cậu ấy đã không thể chịu đựng thêm nữa, nó ngắn dần... ngắn dần... và tan biến...

"Người lạ ơi, tỉnh dậy đi anh bạn, đừng bỏ tôi lại mà!"

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 10.

Tôi lê bước đến bên cậu ấy, không biết từ khi nào nước mắt tôi lăn xuống, tôi ấn một cách điên dại nút "O", tôi cố gắng để nói với cậu ấy. Người lạ đáp lại tôi với những nhấp sáng yếu ớt, cậu ấy không thể đi được nữa, chiếc khăn của tôi cũng đang dần biến mất, tôi và người lạ ngã xuống bên nhau. Đến những giây phút cuối cùng, tôi và cậu ấy chỉ còn có thể nhắn đến nhau những âm thanh, những đốm sáng, những cảm xúc quặn lòng và ở bên nhau đến giây phút cuối cùng.

"Ít nhất tớ và cậu, chúng ta cũng được chết cùng nhau"

"Tinh... tinh... tinh"

"Cám ơn cậu vì đã ở bên tôi, người lạ ơi"

"Tinh...Tinh"

Khi màn hình mờ đi, tôi không thể kìm được lòng mà bật khóc, một cơn đau nhói lên như có ai đâm một con dao nung nóng vào lồng ngực. Tôi và cậu ấy đã kết thúc theo cách đau khổ nhất mà tôi có thể nghĩ tới, chúng tôi không thể gặp lại nhau, chúng tôi còn không biết tên nhau, và một nỗi đau hơn tất thảy, chúng tôi đã không thể cùng nhau đi hết cuộc hành trình này.

Mọi thứ đã kết thúc?

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 11.

Vào khoảnh khắc đó, tôi dường như gào lên vì sung sướng, tôi và Người lạ, bằng một phép màu kì diệu nào đó, chúng tôi đã sống lại. Như thể thế giới này đã đáp lại nỗ lực của chúng tôi, như ngọn núi vĩ đại kia đã hiểu được trái tim của chúng tôi và cơn gió cuối cùng đã cảm nhận được tình bạn của chúng tôi. Người lạ và tôi đang bay lên, bay qua những thung lũng lộng gió, bay qua những ngọn thác hùng vĩ, bay qua những con đường phủ đầy tuyết trắng.

"NGƯỜI LẠ ƠI! CHÚNG TA CÒN SỐNG! CẬU VẪN CÒN SỐNG!"

"Tinh... tinh... tinh... tinh"

Nếu có một thằng cha tác giả văn học rởm đời nào dám đứng ra và thuyết giáo cho tôi về định nghĩa hạnh phúc, tôi dám tự tin sẽ khiến hắn bẽ mặt bởi câu chuyện này. Niềm hạnh phúc chưa bao giờ lớn đến như vậy, rõ ràng đến như vậy và ấm áp đến như vậy. Từng giây chúng tôi đến gần với đỉnh núi là từng đó cảm xúc về sự chia li đến gần. Tôi biết khi đến nơi đó, tôi và cậu ấy sẽ thực sự không thể gặp lại nhau nữa. Nhưng tôi không buồn đâu, chúng tôi đã có một quãng đường thật dài, chúng tôi đã có với nhau những cảm xúc mãnh liệt vượt xa khỏi sự tầm thường của những mối quan hệ vật chất hữu hình.

"Được đi cùng cậu, trong suốt cuộc hành trình này, với tôi đó là niềm hạnh phúc vô giá!"

"Tinh... tinh... tính... tình... tinh"

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 12.

Những giây đó trôi qua thật chậm, như thể sự tuyệt đối của thời gian trong vũ trụ này dường như đang bị kéo căng một cách cố ý để chúng tôi tận hưởng nhưng khoảnh khắc hạnh phúc cuối cùng. Cậu ấy đợi tôi trên đỉnh núi, không ngừng "nhấp nháy" như sợ nếu không nói chuyện nốt lần này, sẽ không còn cơ hội để làm điều đó nữa. Tôi cũng vậy, chúng tôi cùng nhau bước tới, cùng nhau spam nút "O" điên dại và cùng nhau đi đến cuối cuộc hành trình.

"Tạm biệt Người lạ, người bạn tri kỉ của tôi."

Câu chuyện của tôi đã kết thúc như vậy đó...

Mà có thực là nó đã kết thúc?

Người lạ ơi! Xin hãy bước đi cùng tôi - Ảnh 13.

Journey đã cho tôi một cuộc hành trình đầy cảm xúc, nó thật ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ mà thôi nhưng đó là 2 tiếng trọn vẹn với những trải nghiệm vô giá. Cả tôi và Người lạ đó vẫn còn một cuộc hành trình lớn của cuộc đời cần phải đi và Journey đã tiếp thêm nghị lực cho chúng tôi bước tiếp. Thật kì lạ khi một tựa game lại có thể làm được những điều tuyệt vời như thế. Journey đã cho tôi những bài học mà không một sách vở giáo điều nào làm được.

Nó cho tôi một cú tát đau đớn nhất nhưng cũng cho tôi một cái ôm hi vọng ấm áp nhất. Journey đã mang đến cho tôi vô vàn sự bất ngờ mà không cần tới bất cứ những thứ đao to búa lớn nào để định nghĩa điều đó. Journey không chỉ đơn giản là một trò chơi điện tử, nó đã chứng minh một điều rằng: “Tựa game tuyệt vời nhất đôi khi lại được tạo nên từ những điều tưởng như nhỏ bé nhất, đơn giản nhất.”

"Này người lạ ơi, nếu có một cơ hội nào để chúng ta gặp lại, xin hãy bước đi cùng tôi, một lần nữa... nhé?"

.

.

.

"Tinh"

_Risechi_

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.

Xem thêm:

Journey