​Liên Minh Huyền Thoại và thời cấp 3 của tôi

Nguyễn Hà Nam  - Theo Helino | 25/01/2018 07:00 PM

Liên Minh Huyền Thoại
01/08/2012 NCB: Riot Games NPH:

Bài dự thi của độc giả Nguyễn Hà Nam với tựa game Liên Minh Huyền Thoại.

6 giờ chiều, trời nhá nhem tối, tôi bước vào quán nét quen thuộc. Tầm giờ này cũng vắng khách lác đác vài chỉ còn vài cậu học sinh cấp 3. Nói là quán nét quen thuộc thì cũng không hẳn là đúng vì 1 năm rồi tôi mới có dịp quay lại nơi này, cái chốn đã đốt hết bao nhiêu tiền ăn sáng, tiền đóng học thêm và cả bao lần chốn học của tôi và đám bạn.

Lặng lẽ ngồi xuống ghế và bật máy, vẫn là máy số 12 quen thuộc, tài khoản và pass đã lâu không vào nhưng vẫn còn tiền. Nhưng chỉ là hôm nay tôi đi 1 mình. Không gian bên ngoài ồn ào tới bao nhiêu thì ở trong quán nét lại yên tĩnh bấy nhiêu, chẳng ai nói với ai câu nào, mọi người chỉ tập chung vào màn hình của mình và chơi, thỉnh thoảng lại vang lên vài câu: ”Chị ơi nạp cho e 5 ngàn, lấy cho e chai nước“. Học sinh cấp 3 mà giờ này còn ở quán nét đến 90 % là nói dối phụ huynh là đi học thêm rồi trốn học mà tôi khẳng định chắc chắn như vậy vì ngày xưa bản thân cũng thế.

​Liên Minh Huyền Thoại và thời cấp 3 của tôi - Ảnh 1.

Nhấn đúp vào biểu tượng Garena rồi nhanh chóng vào game, thao tác vẫn còn nhanh như 1 anh hùng bàn phím năm xưa. Liên minh dạo này thay đổi nhiều quá. Tôi vội đảo mắt quanh danh sách bạn bè, thanAoe , SvpTraitimcobon, beodatmaytroio0o… đám bạn vẫn còn đây mà chẳng đứa nào online. Càng háo hức bao nhiêu lại càng thất vọng bấy nhiêu,l âu rồi chúng tôi đã không đánh cùng nhau. Chán chẳng buồn chơi nữa tôi lại ngồi lướt facebook nghe nhạc và nghĩ về những ngày tháng ấy …

Cũng được gần 5 năm rồi, đó là vào khoảng tầm giữa năm lớp 10, tôi và đám bạn cùng lớp gồm Bình, Hiệu , Tuấn Anh, Trường,…. chúng tôi thân với nhau từ hồi cấp 2 và cũng chơi game online từ đó. Tiêu chí của nhóm là đi chơi đâu có thể thiếu chứ đi chơi game là không ai vắng mặt cả. Lúc đó những tựa game như Đột kích, DOTA, Gunny, MU .... đã khiến cho chúng tôi phát ngán cũng bởi vì trước đây chơi quá nhiều, nhiều đến nỗi “No xôi chán chè".

Chúng tôi muốn tìm 1 tựa game gì đó mới để thay đổi không khí, rồi Liên Minh Huyền Thoại ập đến như 1 cơn lốc quấn văng tụi tôi theo vòng xoáy riêng của nó. Đó là cả 1 chân trời mới cho chúng tôi tha hồ bay nhảy để khám phá. Tôi nhớ cái lần đầu tiên mà Liên Minh khiến chúng tôi mê mẩn, lúc đó là khoảng mùa 3, đồ họa của game không được đẹp như bây giờ nhưng đầy mê hoặc, chắc bạn nào chơi lâu cũng sẽ hiểu. Mấy con gà mờ bước vào game, do cũng khá thành thạo với DOTA nên việc làm quen với Liên Minh cũng không quá khó khăn. Chúng tôi vừa chơi vừa cãi nhau om xiên lên, nhưng dù sao cũng không lo vì đó là quán quen mà.

Các cụ có câu: "Của lạ hơn tạ đường phèn“. Liên minh cũng vậy và tôi cùng tụi bạn lao vào chơi nó 1 cách điên cuồng. Mà cũng chẳng phải là điên cuồng, đó là sự hiếu thắng, muốn thể hiện bản thân cũng như ra oai với đám bạn. Ở trên lớp, thường thì chúng tôi mỗi đứa sẽ ngồi 1 góc do sự sắp xếp của Thầy Khôi giáo viên chủ nhiệm. Nhưng cứ được 1 thời gian lại đâu vào đấy, mỗi đứa lại tự chuyển theo ý của mình, khi nào có tiết của thầy chủ nhiệm thì lại về chỗ cũ.

​Liên Minh Huyền Thoại và thời cấp 3 của tôi - Ảnh 2.

Hiệu và Tuấn Anh ngồi cuối lớp để tiện ngủ trong giờ và đánh bài, ăn vặt , Bình Béc thì lúc nào cũng lăm le ngồi cạnh Trang lớp trưởng người trong mộng từ cấp 1 của cậu ấy, Trường ếch thì thích ngồi gần cửa sổ để mơ màng ngắm lá cây, ngắm trời ngắm đất, còn tôi phải ngồi bàn đầu do thấp quá . Từ khi chơi Liên Minh cả đám lại quây quần ngồi túm tụm 1 góc lớp, tướng này chơi như thế nào, mua đồ ra sao, đánh theo hướng nào, tất cả các chiến thuật cũng như mưu mẹo được chúng tôi nghiên cứu như những nhà tiến sĩ giáo sư thực thụ.

Tụi tôi ngồi chém gió với nhau từ tiết này đến tiết sau không biết chán. Trong giờ học khi nào cũng chỉ lăm lăm được nghỉ tiết, canh về sớm để chạy ngay ra nơi gửi xe rồi phóng thật nhanh qua quán kẻo hết mất máy. Xe đạp của tụi tôi thì luôn để ở ngoài cùng đa phần là để tiện lấy thật nhanh, cũng một phần do tới lớp trễ vì tranh thủ ra quá nét trước giờ vào tiết. 14h chiều mới vào lớp mà hầu như hôm nào tôi đi học từ 13h. Cả đám tụ tập ở điểm hẹn rồi kéo nhau vô quán nét, có đứa còn đi từ 12h30. Suốt quảng thời gian đó dù là đông hay hè trời nắng hay mưa chúng tôi cũng vẫn đi chơi đúng hẹn.

Lớp tôi là lớp A1, chuyên khối A của trường nên phong trào học tập, văn hóa, văn nghệ, thể dục thể thao đều phải đi đầu và cố gắng đạt thành tích cao. Chơi game cũng không phải ngoại lệ, team của chúng tôi hay đấu với các team của lớp khác để phân thắng bại. Có khi lớp tôi thắng có khi lớp họ thắng, cuối cùng các lớp trong khối đều thống nhất là sẽ mở 1 giải đấu nho nhỏ để phân cao thấp. Giải đấu ngầm này có sự tham gia của toàn khối và diễn ra trong sự bí mật, chỉ có tụi con trai là biết thôi.

Giải thưởng cũng chính là lệ phí tham gia của mỗi người góp vào. Đối với đám học sinh lớp 10 khi đó thì quả là 1 gia tài kếch xù, chúng tôi khao khát có được giải thưởng ấy 1 phần vì giá trị về mặt vật chất cũng như tinh thần. Giải đấu nhanh chóng được diễn ra, team lớp tôi phối hợp rất nhịp nhàng đi từ trận thắng này tới trận thắng khác. Cuối cùng cũng đến trận chung kết gặp lớp A5, một đối thủ rất mạnh.

Đúng trước 1 ngày diễn ra trận đấu cuối cùng ấy, thầy giáo chủ nhiệm lại lên lịch cho chúng tôi học bù. Lịch đấu cũng đã lên mà lịch học cũng đã xếp, dời lịch đấu cũng không được, xin nghỉ học cũng không xong. Nếu bỏ đấu trận đó thì coi như thua bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể hết. Tôi và đám bạn phân vân mãi không biết nên nghỉ hay đi học đây. Cuối cùng chúng tôi quyết định là sẽ nghĩ học để đi đấu.

Tất cả đám con trai trong lớp hôm đó đều nghỉ để đi xem cũng như cổ vũ. Trận đấu hôm đó chúng tôi thi đấu không tốt vì 1 vài sai lầm, không hiểu ý nhau mà để thua. Vừa buông chuột vừa tức tối vì bị thua, mọi người cãi nhau, người này đổ lỗi cho người kia, không ai chịu thừa nhận lỗi của mình. Bỗng nhiên có 1 người kéo tai tôi, trong lúc nóng giận ấy tôi đã quay lại và nói rất to: ”Thằng nào dám kéo tai tao thế". Tôi ngoảnh mặt lại rồi đứng tim khi thấy đó là thầy chủ nhiệm. Kết quả cả đám bị thầy cho viết bản kiểm điểm và gọi về cho gia đình. Từ đó hội game của chúng tôi cũng hoạt động thưa dần 1 phần là bị sự giám sát gắt gao của bố mẹ cũng như thầy cô, 1 phần cũng là do học thêm và thi cử nhiều, chúng tôi lao đầu vào học thêm học nếu để chuẩn bị cho cái gọi là kì thi đại học.

Chúng tôi không đi chơi game cùng nhau nhưng vẫn chơi thân với nhau .…

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, kì thi đại học cũng kết thúc êm đẹp và điểm thi cũng có. Mỗi đứa đều có ước mơ của riêng mình, chúng tôi chọn cho bản thân trường Đại học mong muốn. Đứa học Hà Nội, đứa học trong Nam, có đứa đi du học. Gặp nhau để uống cốc nước nói chuyện cũng khó, cũng chẳng đông đủ, khi thiếu đứa này, khi thiếu đứa khác. Mỗi khi gặp chúng tôi lại ôn lại những kỉ niệm thời học trò, về game Liên Minh Huyền Thoại, những lần cúp học, những lần bị phụ huynh bắt ở quán nét, bị phạt hay đòn roi …

Tôi của bây giờ, có đủ tiền nạp tài khoản trăm tiếng không cần phải nhịn ăn sáng, xin thừa tiền học thêm như trước, chẳng cần chơi ké tài khoản của đứa bạn, hay nhờ nó trả dùm 1 2k còn thiếu.

Tôi của bây giờ có thể dành cả ngày nghỉ hay cúp học trên giảng đường chỉ để chơi game, chẳng cần phải trốn học trèo tường lén lút, chẳng lo bị ba mẹ bắt hay thầy cô gọi điện về nhà.

Tôi của bây giờ có máy tính riêng chẳng cần phóng xe đạp đi quán nét thật xa cùng đám bạn để không bị người quen phát hiện.

Tôi của bây giờ có nhiều thứ mà tôi của ngày xưa ao ước, máy tính riêng, tiền tiêu vặt, tự do thoải mái thích chơi khi nào thì chơi nhưng còn đâu cái cảm giác thấp thỏm lo âu khi bị thầy giáo bắt tại quán điện tử, những lúc mong ngóng được nghỉ học để đi chơi hay chạy thục mạng ra quán kẻo hết máy. Những điều đó chẳng bao giờ có thể tìm lại được.

Và còn sự vui sướng tột độ mỗi khi thắng 1 trận hạng cả tiếng đồng hồ cùng đám bạn, tiếng la hét, trêu đùa nhau náo động cả quán nét. Tất cả những điều đó cũng đã là quá khứ mà tôi chẳng thể quay lại. Ngẫm lại mọi thứ đã qua tựa như 1 giấc mơ vậy, Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Chỉ mong được 1 lần lại được tỉnh giấc trong lớp học, lại được gặp đám bạn năm xưa cùng nhau chơi 1 trận Liên Minh. Như thế đã là hạnh phúc rồi.

Ai đó từng hỏi tôi: ”Nếu được thay đổi 1 điều trong quá nhứ bạn sẽ thay đổi điều gì". Tôi nghĩ Liên Minh đã lấy của tôi nhiều thời gian, tiền bạc, sự tin tưởng kì vọng của gia đình thầy cô bạn bè. Nhiều khi tôi nghĩ nếu như mình không ham mê và dành nhiều thời gian chơi Liên Minh như vậy thì sẽ tốt hơn. Nhưng nếu được quay lại và được chọn tôi vẫn sẽ không thay đổi điều gì cả, Liên Minh Huyền Thoại và đám bạn năm xưa của tôi. Đó là cả 1 quãng thời gian, kí ức đẹp nhất mà tôi mãi mãi sẽ không thể quên cũng như tìm lại được .

Cảm ơn Liên Minh Huyền Thoại rất nhiều.

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.