Truyện dài kỳ Huyền Thoại Lục Địa MU (Kỳ 6)

Nút Chuối  - Theo Trí Thức Trẻ | 17/11/2014 10:00 AM

Chúng tôi sẽ lần lượt gửi tới các bạn độc giả từng phần của bộ sách "Huyền Thoại Lục Địa MU" tới các bạn độc giả. Mời các bạn chú ý đón đọc.

Chương II - Kỳ 2: Công Nương Alice Grimer

- Em đây! Alice đây mà! Sợi dây chuyền đó, anh không nhớ sao?

KhaIn nhìn lại sợi dây chuyền, cố gắng nhớ ra người con gái đang đứng trước mặt mình, nhưng thật khó khăn..

- Alice à? Hình như....

Câu nói chưa kịp dứt thì bên ngoài đã có tiếng la ó ầm ĩ :

- Nhanh! Tìm bên này! Nó chưa đi xa được đâu...

- Chặn cổng chợ Bayer chưa?

- Rồi! Các cổng chặn hết rồi, đang gọi thêm viện binh.

- Thằng nào mà to gan thế nhỉ? Dám đánh cả Ngài Peter Wolf, không muốn sống nữa hay sao?

- Bên này! Bên này, nhà này chưa lục soát!

Tiếng rầm rập quân lính kéo vào, chúng sắp lên tầng lầu rồi. KhaIn vội ngó ra ngoài xem. Khung cảnh thật hỗn loạn, nháo nhác cả lên, mấy hàng quán chỗ hồi nãy bị đập phá hết cả, quân lính bỗng chốc từ đâu kéo đến đông như kiến. KhaIn bây giờ mới thấy chột dạ, phen này khó mà thoát đây, cứ tưởng chỉ là bọn nhà giàu cậy quyền thôi, ai ngờ đụng phải ổ kiến lửa.

Thấy KhaIn vò đầu bứt tai lo lắng, Alice vội bảo:

- Hay anh trốn tạm vào tấm rèm đằng sau giường ngủ em kia kìa. Chút quân lính lên thì ở yên đó, em nói dùm cho!

Tiếng quân lính nhao nhao lên lầu, nghe cả tiếng tên Peter Wolf:

- Nhanh lên! Lục soát nhà trọ này cho ta! Không được để nó thoát!

- Xông lên!

Đám quân lính vừa hăng hái xông lên bỗng...đứng khựng hết lại làm tên Peter đâm sầm vào mấy tên lính phía trước, hắn gào lên:

- Cái quái gì thế này? Chết tiệt! Sao lại dừng lại?

Tên lính hốt hoảng quay lại thưa:

- Dạ...Thưa…Thưa Ngài, là…là Công Nương Alice Grimer.

Trước mặt đám đông quân lính, Alice vẫn ngồi thản nhiên đọc sách, không một chút nao núng, sợ hãi.

Ánh nắng vàng chiếu qua khung cửa sổ làm khuôn mặt cô sáng lên thật rạng ngời. Mái tóc vàng bồng bềnh lấp lánh, trên tóc cô cài một chiếc nơ hồng xinh xắn.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh khôi cùng với đôi mắt màu xanh nước biển long lanh.

Cô mặc chiếc váy màu tím nhạt rất mỏng manh, chiếc giày búp bê nhỏ nhắn. Nhưng vóc dáng cô toát lên một vẻ đẹp thanh khiết, sang trọng, say mê.

Trước một vẻ đẹp kiêu sa đến thế, làm sao mà quân lính...không khựng lại hết được ?

Trong khi đám quân lính đang há hốc mồm trước vẻ đẹp của Alice thì tên Peter Wolf đã kịp chỉnh tề lại mũ áo. Hắn bước ra, lịch thiệp cúi chào :

- Kính chào Công Nương Alice Grimer.

Alice ngẩng lên tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Ồ! Chào Ngài Peter Wolf! Có việc gì mà quân lính của Ngài tới đây vậy?

Peter tiến lại gần Alice, cố gắng đi sao cho thật oai phong lẫm liệt, hắn nở một nụ cười...xám xịt:

- Không có chuyện gì lớn đâu thưa Quý cô! Chỉ là vài tên cướp đang ẩn náu ở khu chợ Bayer này thôi, chúng tôi đang truy bắt chúng ấy mà. Thật xin lỗi vì đã làm phiền tới không gian riêng của Quý cô.

Alice vờ hốt hoảng :

- Ôi! Mấy tên cướp ư? Chúng thật là đáng sợ! Chắc Ngài đã rất vất vả để có thể truy bắt chúng, có lẽ chút nữa tôi sẽ phải rời khỏi nơi này thôi.

Peter vội xua tay:

- Ấy! không cần đâu thưa Quý cô. Tôi sẽ cho quân lính bảo vệ cô thật nghiêm ngặt, đảm bảo an toàn tuyệt đối. Hơn nữa tôi nghĩ chắc chẳng tên cướp nào dại dột dám đụng tới con gái Ngài Thống Soái Sendor Grimer đâu.Tôi cũng rất mong được một lần diện kiến và học hỏi Ngài Sendor. Đó quả là một tấm gương lớn cho thế hệ chúng tôi noi theo.

Alice cười thầm :"Công nhận tên Peter này... hót hay thật, mà cũng giỏi nịnh đây!".

Cô dịu dàng :

- Vâng! Cảm ơn Ngài Peter Wolf đã khen quá lời. Tôi sẽ chuyển giúp lời của Ngài tới cha tôi, chắc ông sẽ vui lắm đấy.

Peter mừng húm :

- Vậy thì xin cảm ơn Quý cô rất nhiều. Thôi chúng tôi xin phép không quấy rầy nhã hứng của cô nữa. Nhân tiện đây, tôi rất muốn mời cô hôm nào đẹp trời chúng ta cùng đi dạo và dùng bữa được không?

Trước lời mời khiếm nhã như vậy, Alice đành ậm ừ qua quít để chúng đi nhanh cho:

- Vâng! Tuỳ Ngài thôi. Cũng chưa biết được. Còn bây giờ tôi rất muốn đọc tiếp chỗ dở hồi nãy có được không?

Hình như tên Peter đã nhận ra sự khiếm nhã vội vàng của mình nên dành thoái lui :

- Vâng! xin lỗi Quý cô! Chúng tôi sẽ đi ngay, hẹn gặp lại sau.

Đám lính xếp hàng bước xuống cầu thang rất nghiêm chỉnh, không chút ồn ào. Trái ngược hẳn với lúc lên.

Chờ chúng đi xuông hết Alice mới phì cười. Thật không ngờ tên Peter lại có thể nói dối trắng trợn như vậy được, lại còn ba hoa chích choè nữa chứ. Hắn tưởng mình là ai?

Lúc này KhaIn mới ló mặt ra, ngơ ngác :

- Bọn chúng đi hết chưa ?

Nhìn vẻ ngô nghê đến tội của KhaIn, Alice bật cười :

- Đi hết rồi! Không có gì phải sợ đâu anh, mà sao anh lại bị bọn chúng truy đuổi vậy?

KhaIn thở dài, anh bước ra ngồi xuống chiếc ghế nệm cạnh Alice. Cố gắng tường thuật lại mọi chuyện sao cho ngắn gọn và dễ hiểu nhất. Rằng anh không phải là người có lỗi, anh không thể chịu đựng được thói huênh hoang ỷ thế cậy quyền của bọn chúng, và tất nhiên anh không phải là...cướp !

Nghe xong Alice chống cằm hỏi :

- Chuyện đấy thì em cũng biết và khá quen rồi, ở vùng này thường xuyên xảy ra những việc như thế mà. Chỉ có anh là dám chống lại bọn chúng thôi.

Nhưng mà này - Alice nheo mắt lườm KhaIn - Thế anh không nhớ gì về em hết à ? Trí nhớ anh kém đến vậy sao ?

KhaIn gãi đầu bối rối :

- Hình như là... - KhaIn nhìn ngắm lại mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm sáng bạc, trên đó còn hiện rõ những kí tự đặc biệt - Có lẽ là ở rừng Vasxa.

Đôi mắt Alice sáng lên vui mừng :

- Đúng rồi đấy! Anh sắp nhớ ra rồi! Anh còn nhớ không? Hôm đó....

Không gian như tập trung lại nơi ánh sáng của mảnh trăng lưỡi liềm, dần dần trở lại quá khứ của 12 năm trước. Họ đang nhớ lại cái ngày khủng khiếp ấy, nó mãi mãi in sâu trong tâm trí Alice....

Hôm đó...Cậu bé KhaIn đang đi săn trong rừng Vasxa như mọi ngày. Trong tay cậu là mấy con chim, thỏ vừa săn được, vừa đi cậu vừa tưởng tượng sẽ được ông xoa đầu khen vì đã giúp ông được rất nhiều. Đang mỉm cười thì cậu bỗng nghe thấy có tiếng sột soạt rất mạnh, chắc có con gì rất to đang lao nhanh về phía cậu. KhaIn vội bỏ mấy con thú xuống, giương cung ra chờ sẵn.

Tiếng động mỗi lúc một lớn hơn, nhanh hơn. KhaIn cảm thấy hơi run, chưa bao giờ cậu bắn một con thú lớn lớn đến như vậy. Tay cậu gồng mạnh lên. Sẵn sàng bắn!

Và rồi...Thình lình từ trong bụi cây lao vèo ra. Không phải là một con thú lớn mà là một con...bé! Nó mặc cái váy màu xanh dương rách nát te tua, mình thì đầy máu me, tóc rối tung mù cả lên. Nhưng đôi mắt nó trông thật đáng sợ, trợn trừng kinh hãi như nhìn thấy ma quỷ, hằn lên từng tia máu đỏ phát khiếp.

KhaIn hốt hoảng bắn vội, mũi tên đi lệch xéo qua vai con bé làm toé máu ra. Và cứ theo đà chạy mạnh mẽ ấy con bé đâm thẳng vào KhaIn đang há hốc mồm.

Trời đất tối sầm lại.Kết quả sau vụ va chạm nảy lửa này là cả hai đứa lăn đùng ra ngất xỉu!

>> Truyện dài kỳ Huyền Thoại Lục Địa MU (Kỳ 5)