Tâm Sự Game Thủ: Tôi đã từng đắm chìm quá sâu vào thế giới ảo

Lâm Nguyễn  - Theo Trí Thức Trẻ | 26/09/2015 12:21 PM

Chuyên mục Tâm Sự Game Thủ của chúng tôi lần này sẽ đưa các bạn tới một game thủ đã từng chìm đắm trong thế giới ảo nhưng rất may anh chàng vẫn quay lại đúng lúc.

Chuyên mục Tâm Sự Game Thủ luôn đem đến cho người đọc những quan điểm cá nhân, những câu chuyện buồn vui, hài hước dí dỏm về tất cả những yếu tố có liên quan giới game thủ Việt. Hôm nay, chúng ta cũng đến với game thủ có email Namn****@gmail.com, một game thủ đã từng ham mê quá độ với game nhưng đã dừng lại đúng lúc để trở về con đường học hành.

Xin chào các bạn, tôi tên Nam, sinh năm 1996, hiện tại đang là sinh viên năm 2 của một trường đại học tầm trung ở Hà Nội. Nếu không có ngày tôi quyết tâm để thi đại học, có lẽ tôi còn phải trải qua quá nhiều sóng gió, thất bại.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình trung bình dưới, bố là thương binh đã về hưu, mẹ bán hàng ở chợ lo cho từng miếng cơm manh áo của cả nhà, anh trai mình vừa mới ra trường, hiện tại đã đi làm. Hoàn cảnh cũng gọi khó khăn nhưng không đến nỗi quá nghèo khó.


Gia đình tôi ở trong một thị trấn nghèo khó.

Gia đình tôi ở trong một thị trấn nghèo khó.

Bản thân tôi là người có chút đầu óc, thông minh nên kết quả học cũng lọt vào top của trường vùng miền mà thôi. Cấp 2, tôi ngoan ngoãn, hiền lành, thầy cô giáo yêu mến và tin tưởng nhiều lắm. Với quyết tâm sẵn có, tôi thi đỗ trường THPT chuyên Hùng Vương của tỉnh Phú Thọ một cách khá thuyết phục. Tuy nhiên, bố mẹ tôi vừa mừng vừa lo lắng bởi tài chính khó khăn đã đành, một thằng nhóc chưa rời xa bố mẹ bao giờ, cũng không hề độc lập cho bản thân.

Ngày tôi cùng bố cắp sách lên thành phố để đăng kí vào kí túc xá, tôi háo hức vô cùng với môi trường mới, bạn bè mới, cuộc sống phồn hoa đô thị. Bố tôi dặn tôi rất nhiều, đưa cho tôi khoản tiền nho nhỏ rồi nhanh chóng về quê lo công việc gia đình. Đời đúng không như mơ, bố mẹ lo lắng không thừa, tôi trải qua một loạt sóng gió trong thời gian đi học.


Kí túc xá, một môi trường mới đưa tôi đến sóng gió (Minh họa).

Kí túc xá, một môi trường mới đưa tôi đến sóng gió (Minh họa).

Thời ấy, trào lưu người người DOTA, nhà nhà chơi DOTA lan khắp các lớp ở trường tôi. Đa số các anh, các bạn học xong đều phi ra quán net, chọn vị trí và quẩy mạng LAN cùng nhau. Tôi còn non nớt, lạ thầy lạ bạn lại không thích đám đông nên bơ đi với lũ bạn đó, cho rằng game là một trò vô bổ. Tuy nhiên, bạn bè chơi quá nhiều, họ gạ gẫm, mời mọc tôi với lời hứa sẽ hướng dẫn tôi tận tình. Một lần, hai lần, ba lần,… tôi nhanh chóng bị cuốn hút vào game lúc nào không hay và dần không lối thoát, tìm đến mọi cách chơi game.


Tôi nhanh chóng bị cuốn vào thế giới ảo (Minh họa).

Tôi nhanh chóng bị cuốn vào thế giới ảo (Minh họa).

Hồi ở kí túc xá, tôi thường xuyên trốn ra ngoài bằng mọi cách leo tường để đi chơi muộn cùng những bạn cùng phòng. Nào thì War các lớp, War các phòng với nhau, chúng tôi coi đó như một niềm vui của cuộc sống. Mải chơi, xa gia đình, không ai chỉ bảo, quản lí, kết quả học nhanh chóng giảm sút thậm tệ, không đâu vào đâu cả. Nhiều lúc tôi muốn quay đầu quyết tâm học, những hào nhoáng thế giới ảo che mờ mắt và đôi khi bản thân cũng cảm thấy bất lực vì mình đã hổng kiến thức từ rất lâu.

Thỉnh thoảng bố mẹ tôi lên thăm tôi, họ biết cuộc sống, học hành của tôi đang đi xuống rất nhiều nhưng họ chỉ biết động viên mà thôi. Tôi biết họ buồn nhưng bỏ qua tất cả, vẫn tiếp tục chơi game bừa bãi, thường xuyên nghỉ học không lí do. Nhiều lúc thầy cô, bạn bè, nhất là các bạn nữ nhắc nhở, tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua vì đã không còn động lực học tập nữa.


Một thời giông bão cùng bạn bè (Minh họa).

Một thời giông bão cùng bạn bè (Minh họa).

Cuộc sống cứ thế trôi qua, DOTA xuống cấp trầm trọng, tôi bắt đầu với tựa game mới mang tên Liên Minh Huyền Thoại. Hết năm lớp 11, tôi vẫn đắm chìm trong game, không biết tới tất cả yếu tố xung quanh. Đôi khi tự nhủ: “Mình muốn quay lại nhưng thôi để học kì sau đi”!!!

Năm tôi bước vào lớp 12, anh tôi bị tai nạn giao thông và phải nghỉ mất một học kì học. Kinh tế nhà tôi vốn đã không ổn định giờ càng khó khăn hơn. Mỗi lần về nhà, tôi thấy không khí gia đình ảm đạm, buồn bã, bản thân thấy dằn vặt rất nhiều vì những việc đã làm vừa qua. Nhiều đêm tôi khóc một mình, hối hận nhiều lắm, tự nhủ bước ra cuộc sống không có game.


Tôi thoát ra cuộc sống ảo nhờ biến cố (Minh họa).

Tôi thoát ra cuộc sống ảo nhờ biến cố (Minh họa).

Từ lúc ấy, tôi bắt đầu chỉn chu với công việc học hành, quyết tâm chăm chỉ để không làm bố mẹ tôi buồn hơn nữa. Biết bố mẹ kì vọng vào tôi rất nhiều nên ngày tôi đỗ đại học, mọi người khóc nhiều, họ mừng cho sự thay đổi của tôi, mừng cho những ngày giông bão của gia đình đã qua đi.

Cho đến hiện tại, tôi đã trở thành một sinh viên năm 2 năng động, hoạt bát, biết đi gia sư thêm để hỗ trợ, phụ giúp gia đình nhưng không quên việc học. Ngẫm lại những chuyện xưa kia, bản thân tôi phải cảm ơn chúng bởi đây là một bài học đáng giá cho cuộc sống bởi hồi trước chưa chơi, có lẽ giờ tôi phải hối hận nhiều hơn. Thêm vào đó, một thời để giông bão để nhớ, một tuổi thơ dữ dội cùng bạn bè và những người đồng môn. Từng đó vừa đủ cho một kỉ niệm để nhớ, tự hào và hối tiếc đã qua.


Tôi đã là sinh viên và đi gia sư thêm phụ giúp gia đình (Minh họa).

Tôi đã là sinh viên và đi gia sư thêm phụ giúp gia đình (Minh họa).

Bởi vậy, tôi chỉ có chia sẻ nho nhỏ với các bạn rằng: “Hãy chơi game có mức độ, đừng bỏ quên công việc học hành, gia đình, bạn bè xung quanh”. Còn nhiều thứ quan trọng hơn game rất nhiều các bạn nhé!!!

**Lưu ý: Quả thật không ít người trải qua hoàn cảnh như bạn đâu, hãy cố gắng lên bạn nhé, chúng tôi tin tưởng bạn sẽ thành công trong tương lai. Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, các bạn có thể gửi phản hồi cũng như ý kiến của mình về chủ đề này bằng cách để lại bình luận phía dưới hoặc gửi mail tới địa chỉ info@gamek.vn. Mọi thắc mắc sẽ nhanh chóng được giải đáp.