Tâm sự chủ quán net tại Việt Nam: Sao lại nói tôi làm nghề thất đức?

Tâm Sự Độc Giả  - Theo Trí Thức Trẻ | 23/11/2015 11:46 AM

Ở chuyên mục tâm sự chủ quán net lần này, chúng tôi sẽ gửi gắm cho các độc giả một câu chuyện liên quan tới nỗi lòng của người kinh doanh game net dưới con mắt thiển cận của người đời.

Chuyên mục Tâm Sự Game Thủ luôn đem đến cho người đọc những quan điểm cá nhân, những câu chuyện buồn vui, hài hước dí dỏm về tất cả những yếu tố có liên quan giới game thủ Việt . Hôm nay, chúng tôi nhận được tâm sự chủ quán net nhưng vấp phải quá nhiều rào cản nhận thức về nghề nghiệp mình đang lựa chọn.

Chào các bạn, tôi tên Hằng, hiện tại đang kinh doanh quán net ở một thị trấn nho nhỏ tại ngoại thành Hà Nội thuộc Hà Tây cũ. Chuyện chẳng có gì để nói nếu như một ngày các dự án bắt đầu kéo tới.

Quê tôi nghèo lắm, chỉ phụ thuộc vào từng mẫu ruộng để nuôi con nuôi cái sống qua ngày. May mắn thay, khi dự án mở rộng đường được mở rộng, chúng tôi nhận được khoản đền bù kha khá từ nhà nước. Ruộng không còn, cầm trong tay khá nhiều tiền, tôi được người nhà đi làm tứ phương mách nước mở một quán net nho nhỏ. Ấy vậy, thấm thoắt cũng 3 năm rồi đấy.

Mở quán net, lợi nhuận tất nhiên rất quan trọng bởi bản thân tôi vợ chồng tôi phụ thuộc cả vào đó để nuôi nấng con cái. Áp lực cuộc sống đến, giá cả đồ ăn thức uống, quần áo giày dép tăng chóng mặt nên cả nhà hi vọng câu chuyện kinh doanh được yên ổn, thuận lợi.


Cố tiệm net để Cố đấm ăn xôi (Minh họa).

Cố tiệm net để "Cố đấm ăn xôi" (Minh họa).

Tuy nhiên, vì kinh doanh ở nơi đất “Trơ cằn sỏi đá”, bữa cơm manh áo còn khốn khó, lợi nhuận được bao nhiêu. Tại net lớn, người ta còn tận dụng được bát mì, chai nước còn ở đây thì gần như chỉ có đồng net bèo bọt mà thôi. Dù sao, “Mình không ăn chằng ai, cũng kinh doanh đàng hoàng, mình còn cố gắng, lo gì” – Nhiều lúc muốn buông xuôi, tôi chợt nghĩ vậy.


Ừ thì kinh doanh... (Minh họa).

Ừ thì kinh doanh... (Minh họa).

Đất mất, ruộng chẳng còn, học sinh cũng hết thú vui cho các trò chơi dân gian như bắn bi, chơi quay, chơi nịt,… xa dần thời đá bóng, đá cầu và thay vào đó thường xuyên bỏ học chơi game. Nhìn chúng nó vậy, bản thân tôi cũng day dứt vô cùng, hi vọng chúng nó chơi game có chừng mực và vẫn giữ được kết quả học tốt. Đồng tiền quan trọng thật nhưng nếu không biết nghĩ tới dài lâu, từng đó cũng vứt bỏ mà thôi.


Chơi game mà kiểm soát được bản thân vẫn tốt (Minh họa).

Chơi game mà kiểm soát được bản thân vẫn tốt (Minh họa).

Dần dần, các vấn đề phức tạp bắt đầu tìm đến. Vì số lượng người bỏ học tăng lên, các phụ huynh lo sốt vó, thường xuyên tìm đến quán net để xem đứa con của mình có đang lạc vào đây không. Nhiều khi, họ đánh mắng con cái nặng tay lắm, thậm chí còn xả cơn giận ngay tại quán net này cơ. Tôi vẫn khuyên bảo: “Các anh chị hãy nhẹ nhàng, dạy con từ từ, chúng còn nhỏ chưa hiểu hết chuyện”.

Buồn thay, họ thường xuyên “Chèn ép” tôi, luôn luôn bảo rằng tôi chính là nguyên nhân khiến trẻ con đua đòi chơi bời, bỏ học vô tội vạ như thế này. Những lúc đầu, bản thân tôi cảm thấy mình bị xúc phạm lắm, cả đời hiền lành, chất phác lại bị cáo buộc bởi những chuyện không đâu vào đâu. Dẫu biết lúc đó họ nóng giận nhưng “Không có lửa làm sao có khói”, chỉ trách tụi nhóc chưa nhận thức được thôi.


Đôi khi phụ huynh gây áp lực lên cả tôi nữa (Minh họa).

Đôi khi phụ huynh gây áp lực lên cả tôi nữa (Minh họa).

Thời đầu, nhiều đêm tôi cảm thấy áy náy, day dứt đến nỗi không ngủ được mỗi đêm. Thậm chí, nước nắt chảy liên tục trên 2 mi mắt xuống cằm mỗi lúc ôm gối trên giường. Anh chàng chồng tôi cũng không biết làm thế nào, chỉ an ủi và động viên cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn.

Dần dần, tôi quen dần với cái nhìn đến từ gia đình, xã hội trong vùng thị trấn nho nhỏ này. Quen với cái câu: “Chị làm nghề nét là nghề thất đức, ham tiền làm hư hỏng bọn học sinh”. Trong một môi trường nhận thức còn chưa cao này, chuyện đó cũng dễ hiểu mà thôi!!!


Áp lực những ngày đầu thật kinh khủng (Minh họa).

Áp lực những ngày đầu thật kinh khủng (Minh họa).

Đôi khi câu hỏi vẫn thắc mắc trong tôi: “Tại sao một nghề có giấy phép kinh doanh đàng hoàng, cũng là dịch vụ nhưng sao lại chịu nhiều đắng cay tủi cực đến như vậy”? Nỗi oan ức này bao giờ mới gột rửa cho xong đây? Tôi biết rất nhiều người đồng nghiệp chịu chung hoàn cảnh như tôi nhưng không biết chia sẻ cho ai bây giờ!!! Có thể ở thành phố kinh doanh game net quá đỗi phổ biến và được chấp nhận nhưng ở nông thôn thì chưa chắc đâu nhé.

Hi vọng một ngày nào đó xã hội sẽ có cái nhìn công bằng hơn, lương thiện hơn về con đường chúng tôi đang đi. Game net cũng là nghề, cũng kiếm tiền từ sức lao động, vốn lớn, rủi ro cao, có giấy phép lao động đàng hoàng nhưng cảm thấy mọi người coi như một tệ nạn xã hội, một cái gai trong mắt. Chúc may mắn cho gia đình tôi và cả những người đồng nghiệp chịu chung số phận của tôi nữa!!!


Kinh doanh game net khổ lắm ai ơi!!

Kinh doanh game net khổ lắm ai ơi!!

***Lưu ý: Quả thật đây là một câu chuyện buồn nhưng gửi gắm đầy cảm xúc, tâm trạng của người đang đối mặt với áp lực trên con đường kinh doanh. Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, các bạn có thể gửi phản hồi cũng như ý kiến của mình về chủ đề này bằng cách để lại bình luận phía dưới hoặc gửi mail tới địa chỉ info@gamek.vn. Mọi thắc mắc sẽ nhanh chóng được giải đáp.