DOTA – Tình yêu, cuộc sống và những kỷ niệm

Đặng Phan Bảo  - Theo Helino | 22/01/2018 03:14 PM

Bài dự thi của độc giả Đặng Phan Bảo với tựa game DOTA.

Nhớ những ngày khi tôi còn học cấp 1, thể trạng và sức khỏe yếu bẩm sinh khiến tôi không thể nào có những phút giây vui chơi thoải mái với bạn bè cùng lứa được. Điều đó khiến tuổi thơ của tôi là một số không tròn trĩnh. Tôi ghét phải nghe bạn bè bàn tán về những trò chơi như đá bóng, nhảy dây mà tôi không thể tham gia, và đau đớn nhất là khi tôi quyết định mặc kệ sức khỏe để xin chơi cùng, tụi nó không cho chơi và nói một câu làm tôi nhớ suốt đời: “Ông yếu thế thì chơi được cái gì? Lỡ xỉu ba ông chửi bọn tui sao?”, và cười sằng sặc. Buồn bã và tự ti, sau khi học về tôi chỉ quanh quẩn trong nhà, gần như chẳng bao giờ ra ngoài và không có lấy một người bạn.

Cứ nghĩ cuộc đời học sinh sẽ mãi như thế cho đến một ngày hè cuối cấp 1, anh hai dẫn tôi ra quán điện tử PlayStation và dạy tôi chơi những trò như Võ thú, Đua xe gà hay Thập tự chinh. Thế là tình cờ, tôi biết đến Game. Lẽ dĩ nhiên, các trò chơi điện tử ấy nhanh chóng lấp đầy sự trống trải và cô đơn trong tôi và khiến tôi mê mẩn. Ngày qua ngày, sau giờ học và các bài tập về nhà, tôi lại ghé vào quán điện tử để đắm chìm vào những trận chiến, những cuộc đua kỳ ảo không hồi kết.

Ở đó, tôi quen được rất nhiều “bạn bè”, thứ mà tôi đã từng nghĩ rằng rất xa xỉ. Không phải bạn học, không quen biết gì nhau, chỉ đơn giản là gặp nhau ở quán điện tử, cùng nhau chiến đấu và chiến thắng, thế thôi mà lại thân thiết đến lạ thường. Từ những cuộc trò chuyện về Game, dần dà chúng tôi nói đến những vấn đề ngoài Game như học hành, gia đình. Mỗi khi trái gió trở trời, tôi lại bệnh. Không như những đứa bạn học đến thăm tôi theo yêu cầu của cô chủ nhiệm cùng quà cáp và những lời chúc khỏi bệnh sáo rỗng, còn mấy đứa kia, chúng nó đến nhà tôi chơi mà k hề có lấy một món quà hay một lời chúc hay ho, chỉ nói: “Lấy cờ tỉ phú ra chơi mày, thua thì hôm sau trả tiền điện tử!”, thế thôi mà tôi lại cảm thấy ấm áp vô cùng, lạ thay. Không biết từ bao giờ, tôi mất đi sự tự ti của một đứa con nít khi nói chuyện với bạn bè, tôi dần trở nên tự tin hơn, vui vẻ hơn và hòa đồng hơn. Chính xác hơn, tôi đã quên đi khuyết điểm của bản thân mình.

DOTA – Tình yêu, cuộc sống và những kỷ niệm - Ảnh 1.

Tuổi thơ dữ dội!

Một thời gian sau, khi những trận Võ thú hay Đua xe gà đã mất đi sức hút như thời gian đầu, đến chúng tôi tìm đến những Game mới. Kể ra cũng khá là nhiều như Diablo hay Red Alert, nhưng trong số những Game đó, có một trò chơi mang dấu ấn bước khởi đầu trước khi tôi tìm thấy DOTA. Đó là D-Day Judgement, một Custom Map thuộc Game Warcraft III.

Tôi chơi D-Day được một thời gian, cho đến sau mùa hè lớp 8, tụi bạn lại đến rủ tôi đi chơi Game mới: “Tụi tao có trò này hay lắm, hay hơn D-Day luôn, đi chơi thử không?”. Chẳng hiểu tại sao lúc đó tôi lại đồng ý đi theo. Thế là tôi đến một quán Net, xung quanh ai cũng chơi cái Game mà nhìn có vẻ giống D-Day, nhưng không phải. Trong khi tôi còn ngáo ngơ vì quán Net này tôi chưa đến lần nào, tụi nó đã mở máy sẵn và nói: “Trò này gọi là DOTA, ngồi xuống đi tao chỉ cho chơi”. Khoảnh khắc tôi mở DOTA lên chơi thử, có lẽ, đó là lúc bản thân và cuộc sống tôi đổi thay.

DOTA – Tình yêu, cuộc sống và những kỷ niệm - Ảnh 2.

Trò chơi mở màn cho chuỗi ngày chơi điện tử Non-Stop.

Tôi gần như bị cuốn vào trò chơi. Căn bản nội dung trò chơi cũng không khác D-Day nhiều, hạ gục tướng của đối thủ và phá nhà. Nhưng, DOTA cho tôi cảm giác kịch tính hơn, hấp dẫn hơn và chuyên nghiệp hơn nhiều. Trong quán ai cũng chơi DOTA, và chúng tôi tổ chức rất nhiều những trận đấu OnLan. Chúng tôi hay la hét, chọc ghẹo nhau khi chơi, nhìn thì trẻ trâu đó, cay cú khi thua trận cũng có đó, thế nhưng, ai cũng cười.

DOTA – Tình yêu, cuộc sống và những kỷ niệm - Ảnh 3.

Chúng tôi lao vào chơi điên cuồng, gần như tận dụng mọi thời gian rảnh để chơi Game, những buổi học thêm đối với chúng tôi không còn giá trị nữa. Nhớ ngày xưa, tôi rất thích Night Stalker và Doom, vì hai tên này mang lại cho tôi cảm giác bá đạo khi có thể hạ gục đối thủ dễ dàng. Mỗi khi thua trận hay bị đồng đội chửi bới, cảm giác cay cú và khó chịu càng khiến tôi muốn chơi nhiều hơn nữa. Thỉnh thoảng lại cáu vì chờ mãi mà phòng DOTA của Garena vẫn không trống nổi một chỗ để tôi bơi vào, trong khi tụi bạn nó đã vào phòng và chờ tôi nãy giờ, mồm thì luôn chửi tôi lề mề. Chẳng mấy chốc, tôi đã sắp phải thi tốt nghiệp cấp 2. Kết quả đến cũng như lẽ dĩ nhiên, tôi rớt Chuyên Trần Hưng Đạo, ngôi trường mà gia đình mong đợi.

DOTA – Tình yêu, cuộc sống và những kỷ niệm - Ảnh 4.

undefined

Thế là biến cố xảy ra, khoảng đầu năm lớp 10, tôi cảm thấy có chút bất thường ở mắt trái, và bác sĩ bảo mắt trái tôi bị nhược thị và không thể hồi phục lại được nữa. Với cái thị lực ở khoảng 10-20%, tôi gần như mất hẳn một bên tầm nhìn. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng, những cảm giác năm xưa tưởng chừng như đã ngủ sâu nay lại trỗi dậy. Tôi tiếp tục chơi nhiều hơn nữa và xem nó như một liều thuốc giảm đau hiệu quả nhất. Ngoài những giờ học ở trường và những lúc đi chơi với bạn bè cùng lớp, tôi đắm chìm vào thế giới của DOTA cùng những trận đấu đầy hấp dẫn. Lúc đó, tôi không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là tôi muốn được chơi cùng những chiến hữu, ngày qua ngày. Bởi vì chỉ có cảm giác cay cú khi thua trận và sung sướng khi chiến thắng của DOTA mới làm tôi quên đi những thứ khó chịu kia.

Đám bạn cứ liên tục đến gọi tôi đi chơi, không ngồi nước mía bàn chuyện Game vớ vẩn thì cũng ra quán Net, đến mức độ dì tôi phải méc với ba mẹ là nên hạn chế tôi đi chơi với mấy đứa này, vì tụi nó ghiền chơi điện tử quá. Ba mẹ tôi vốn bận rộn nên cũng không tìm hiểu mấy mà nghe lời dì tôi luôn. Do sức khỏe tôi vốn yếu nên ba tôi cũng chỉ nhắc nhở mà không quát mắng nặng nề nên bấy nhiêu không đủ để khiến tôi dừng chơi DOTA với tụi nó được. Cuối cấp 3, tôi tan xác với kết quả học lực tệ hại. Gia đình thất vọng, chính tôi cũng không thể tin được bản thân mình nữa. Sự thật thì việc tôi đậu tốt nghiệp và trúng tuyển vào một trường Đại Học sau đó cũng có thể coi là một điều kỳ diệu xảy ra trong đời.

Tôi nghỉ DOTA một thời gian dài trong những năm đầu học ở giảng đường. Tụi chiến hữu cũng trúng tuyển vào một số trường Đại Học tốt, sống ổn và biết lo lắng nhiều hơn. Cho đến cái ngày đẹp trời vào năm thứ 2 ở trường Đại Học, tôi tình cờ biết đến DOTA 2, những cảm xúc ngày xưa trẻ trâu quay về và lần này tôi là người chủ động rủ các chiến hữu trở lại với Game. Thế là tôi cùng bốn anh em nữa, tạo thành đủ một Team, trở lại với DOTA sau hơn một năm không đụng đến. Chúng tôi chơi cùng nhau như ngày xưa, tuy nhiên không còn những màn chửi bới chọc ghẹo nữa, thay vào đó, chúng tôi xích lại gần nhau hơn, chia sẻ với nhau những cách để cải thiện kỹ năng DOTA 2, cải thiện việc học hành hay thậm chí lắng nghe những vấn đề trong cuộc sống.

Mỗi khi tôi bệnh, bọn nó lại vác mông đến nhà tôi ngồi lỳ và nấu cho tôi những nồi cháo dở ẹc. Mỗi khi có giải đấu lớn, như The International, chúng tôi lại ngồi quây quần bên nhau, ăn bắp rang bơ và bình luận trận đấu. Tôi chợt nhận ra, từ bao giờ mà những thằng chỉ chơi Game cùng nhau, lại quan tâm và lo lắng cho nhau thế này? Đi học xa nhà, chính tụi nó là những người mang đến cho tôi cảm giác ấm áp của một gia đình, để tôi tiếp tục cố gắng, những đứa mà ngày xưa gia đình tôi khuyên rằng không nên giao lưu vì sợ sẽ hư thân. Suy cho cùng, tôi quen được chúng nó cũng từ Game nói chung và DOTA nói riêng mà thôi. Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi thấy ký ức về DOTA, và bản thân mình hình như đã lớn thêm được một tí.

DOTA – Tình yêu, cuộc sống và những kỷ niệm - Ảnh 5.

undefined

Giờ đây, guồng quay công việc và những mối lo toan trong cuộc sống đã gần như chiếm trọn thời gian của tôi lẫn của mấy đứa bạn. Tôi vẫn còn chơi, nhưng rất ít, có khi cả tuần chỉ chơi được một đến hai trận. Có thể sẽ đến ngày, tôi không còn chơi DOTA nữa nhưng tôi vẫn sẽ luôn dõi theo sự phát triển của trò chơi, đọc Changelog, Update hay thi thoảng xem một vài trận đấu chuyên nghiệp vào cuối tuần. Trong tim tôi, đã luôn tồn tại một phần của DOTA và sẽ luôn như vậy.

Nếu có ai hỏi tôi, DOTA mang lại cho tôi những gì sau ngần ấy năm? Nghĩ xem, chẳng có gì tốt cả. Tôi đã mất rất nhiều thời gian, tiền bạc và công sức. Thế nhưng, sau ngần ấy thời gian, trò chơi đã mang lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm đẹp để nhớ về và bật cười, một quán Net nhỏ nơi anh em gặp nhau. DOTA cho tôi những tri kỷ, một đứa đang cố gắng làm việc để trở thành một đầu bếp giỏi và nó luôn nhắc tôi phải ghé mở hàng cho nhà hàng của nó bằng mọi giá, một đứa IT luôn cố gắng lắng nghe và giúp đỡ mỗi khi tôi gặp khó khăn, một đứa hướng dẫn viên luôn pha trò cho cả bọn cười thoải mái và một thằng em đồng nghiệp của tôi trong ngành thiết kế đồ họa. Cuối cùng, DOTA cho tôi một giấc mơ, mà ở đó bọn tôi cùng nhau ngồi đông đủ ở quán Net như ngày xưa, cùng nhau chơi Game, quên hết mọi âu lo cuộc sống, la hét í ới và cuối cùng ngồi cười hả hê như năm thằng nhóc của gần 10 năm về trước.

Một giấc mơ sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

Ước gì thời gian quay trở lại

Để tôi được ngồi với anh em

Cùng nhau DOTA quên ngày tháng

Thả hồn theo tiếng hét vang vang.

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.