Bất kỳ ai hỏi bỏ 1,2 triệu mua Overwatch có đáng không, tôi cũng bảo: "Xõa đi"

Nút Chuối  - Theo Trí Thức Trẻ | 26/05/2016 0:00 AM

Nhiều người đã hỏi tôi, chẳng biết thật hay mỉa mai: Mua Overwatch chơi được vài bữa như thế có đáng không?

Bây giờ tôi mới có thời gian quit game giải lao một chút, uống miếng nước cho đỡ khát và gõ ra những dòng này chia sẻ với các bạn. Phải nói một điều, từ lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác thật sự bị cuốn bởi một tựa game như thế này.

Dĩ nhiên bình thường sau khi cơm nước, lo công việc buổi tối, hầu hết là do sáng dậy không được sớm, làm trước vài việc để ban ngày không bị cập rập, tôi vẫn vào DOTA 2 làm 1 2 trận trước khi đi ngủ. Hôm nào cao hứng thì bắn vài trận CS:GO tryhard. Nhưng khó nói là tôi thực sự thích và thèm chơi đến mức ấy. Tôi chơi đơn giản vì muốn được gặp anh em bạn bè, với những câu chuyện rôm rả và những tràng cười bất tận cơ, chứ chẳng hơi đâu đâm đầu vào farm và combat cả tiếng đồng hồ hàng ngày, đều như vắt chanh cả.

Rồi một người bạn, ngày xưa chơi Diablo 3 cùng, cũng từng trắng đêm đi Rift cùng nhau để kiếm loot khủng giới thiệu cho tôi Overwatch: "Anh thấy chú hợp game FPS hơn là mấy game chiến thuật nhập vai các thứ đấy, sao chưa thử cái này đi?" Bản thân tôi, lúc đó vẫn coi CS:GO là tựa game chính để thưởng thức, với những pha rush và chống rush, hoặc những round eco nín thở bóp cò, nên không để ý lắm.

Rồi khi Blizzard gửi thư mời test alpha của game, chẳng lý do gì tôi không vào thử cả. Hồi đó, để được chơi Overwatch, không phải cứ muốn là có. Bạn phải chờ, chờ rất lâu, mà thậm chí pre order game rồi, bỏ cả triệu ra mua sẵn chỉ chờ ngày game ra mắt nhưng cũng chưa chắc đã được chơi alpha test. Lúc đó tôi vẫn nghĩ Overwatch chắc chỉ giống như Team Fortress 2 mà thôi, cũng chiếm cứ điểm và đẩy "xe hàng", những chế độ chơi gần như không thể khác nếu bạn làm ra một tựa game bắn súng với các lớp nhân vật sở hữu kỹ năng khác nhau. Cũng phải thôi, mỗi nhân vật một sức mạnh riêng, ném vào chế độ chơi deathmatch thì còn gì là vui nữa.

Nhưng không. Hai trận đấu đầu tiên của tôi trong Overwatch giống như một đứa bé học đọc chữ vậy. Skill chưa quen, nhịp độ trận đấu thì nhanh, chẳng biết làm thế nào để chống lại những anh chàng được chơi từ trước đó vài ngày cả. Hồi đó Bastion ngoài súng máy ra còn có cả cái khiên trước mặt, ai đi qua cứ xác định là đếm số chứ chả làm được gì, trừ phi có hai Widowmaker cùng bắn để phá. Giờ này game ra là nerf ác lắm rồi đó, từ máu cho đến tước cả cái khiên. Cũng may, chứ không thì chả ai chơi mấy lớp nhân vật khác.

Đến đượt open beta, ai ai cũng được vào chơi. Những người bạn của tôi cũng tham gia. Một vài trong số họ bị cuốn hút đến mức bỏ tiền ra mua game. Trong số đó có cả tôi nữa. Ý tưởng một tựa game đồng đội mà chơi không bị mệt mỏi như hai game của Valve mà tôi kể với các bạn ở trên đây quả thực rất mới mẻ và đáng chú ý. Vẫn có tanker, healer, dam dealer, nhưng bạn không phải ngồi lỳ cả tiếng đồng hồ mỗi trận đấu, mà chỉ mất 10 đến 15 phút mà thôi. Quá khỏe.

Nhưng ôi thôi chính cái tiện lợi gọn ghẽ của một trận đấu như vậy lại thôi thúc chúng tôi chơi nhiều hơn. Như DOTA 2, chơi 1 trận xong đơ hết cả người, chẳng còn hứng thú chơi tiếp. Đằng này cứ sau một trận đấu, chúng tôi lại được xem một đoạn highlight của đồng đội, hoặc đối thủ, với pha kết liễu đối thủ ấn tượng nhất lại chính là thứ kích thích chúng tôi tiếp tục.

Và 1 tiếng, 2 tiếng, rồi 2 tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua một cái vèo. Khỏi phải nói những tràng cười bất tận của chúng tôi khi đang cùng nhau thưởng thức game. Khi càng có nhiều bạn bè của bạn cùng chơi game, mặc định bạn sẽ có thêm trách nhiệm, biết pick những role team chưa có, chứ không phải thích gì pick nấy như game public.

Bước vào trận đấu, khi có microphone, bạn sẽ được nghe thấy chúng tôi la hét, cười cợt, báo vị trí đối thủ, cũng như hằng hà sa số những thể loại đùa giỡn khác:

Đồng đội đang tiến đến vị trí objective, bỗng nhiên Hanzo bên đối thủ hét rất to, mặc định cả 6 cái miệng của chúng tôi đồng thanh: "Rồng kìa rồng kìa, né, né nhanh!", "Ơ anh ơi em kẹt, cứu!", "Ngồi trong đấy không báo thì ai mà cứu được, đếm số đê, tý ra anh hồi máu cho!".

Hay một lần khác, cô nàng Pharah bên đối thủ, một anh chàng Hàn Quốc, dựa trên cái tên toàn chữ ngang chữ dọc của anh có vẻ như hơi ảo tưởng sức mạnh, bay lên trời hét rất to: "Justice rains...." cùng lúc bật ultimate. Nhưng khổ nỗi, chưa kịp nói hết từ rains thì đã bị Bastion, vâng chính là tôi, bắn hạ. Anh em lại được một tràng cười như nắc nẻ, vì đang mải tìm chỗ trốn thì đối đã "mất ảnh" rồi.

Cũng có những game khó, chứ chẳng game nào dễ dàng cả. Mà sợ thật, mấy ông Hàn Quốc cứ như sinh ra để chơi game ấy. Chơi server America dễ bao nhiêu thì về server Asia các game thủ nhà ta tryhard bấy nhiêu. Nhiều trận đấu chỉ có 15 phút mà chúng tôi phải hò nhau nghỉ một lát vì lúc nãy căng thẳng quá, chỉ di chuyển sai một chút, dùng skill không khéo một chút là thua đứt đuôi ngay.

Đó, bỏ hơn 1 triệu Đồng ra dĩ nhiên không phải là số tiền nhỏ một chút nào. Đối với nhiều game thủ còn đang ngồi trên ghế nhà trường thì đây là số tiền rất lớn, so sánh với 150 nghìn Đồng để mua CS:GO. Tôi không viết bài này để phê phán những người bạn như vậy. Thay vào đó, bài viết này được gửi tới những người coi việc mua một tựa game cả triệu Đồng, chơi được vài bữa là chán, là phí phạm, cũng như bản thân những game thủ còn đang muốn mua Overwatch nhưng bị chính những kẻ chê bai khiến nản lòng.

Đúng, một triệu Đồng là con số không nhỏ, nhưng nó không thể nào so sánh được với những niềm vui mà chúng tôi có được những ngày qua kể từ khi game chính thức ra mắt, bởi lẽ chúng là vô giá. Giờ đây, bất kỳ ai lên tiếng hỏi tôi, dù là hỏi thật lòng hay "nói kháy": Mua Overwatch chơi được vài bữa như thế có đáng không, tôi sẽ chẳng ngần ngại trả lời rằng: "Kể cả mai không được chơi nữa thì vẫn đáng. Cuộc sống ngắn ngủi lắm, hãy tận hưởng niềm vui bất cứ khi nào bạn có thể. Vì thế, cứ xõa đi!"